Hai canh giờ trước, ám vệ do Triệu Phong Quảng phái đi do thám bất ngờ thu hoạch lớn, cách bến cảng hơn trăm dặm hướng về phía đông ước chừng mười chiếc thuyền lớn nhỏ chất đầy lương thực đang đậu sát biên giới Hồng Hiên quốc. Từ xưa việc trao đổi buôn bán với các nước lân cận luôn được duy trì ổn định, nên việc nhiều tàu buôn qua lại chẳng phải việc to tác gì, vấn đề then chốt ở đây là những tên lái buôn kia.
Ngay khi bọn chúng phái một nhóm nhỏ lên bờ trinh sát, bọn họ đã ở một góc khuất lén tỉ mỉ quan sát, Lưu Sở Hành vốn kiến thức khá rộng rãi, chỉ cần nhìn sơ qua liền nhận ra đám người này không đơn giản, hoàn toàn không có chút khí phái của những kẻ làm nghề thương lái.
"Ta không lầm đây là tộc người Man Di." Lưu Sở Hành nói: "Nhưng chỉ là suy đoán tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn."
Nguyễn Vũ Kỳ cùng Bạch Thanh Sương đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lên tiếng: "Man Di?"
"Hai người không biết?" Triệu Phong Quảng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thu lại biểu tình kinh ngạc vừa rồi, cũng phải thôi phàm là những người dân ngày ngày quanh quẩn trong thành, chỉ cần sống một ngày đã là chuyện tốt, ít ai rảnh mà quản đến chính sự quốc gia như bọn họ.
Lưu Sở Hành không nhanh không chậm hướng cả hai giải thích: "Từ xa xưa với sự trị vị của các đời Tiên Hoàng,
Hồng Hiên quốc đã trở thành một cường quốc lớn mạnh, thâu tóm hoàn toàn các nước đế quốc. Lúc bấy giờ, có một quốc gia gọi là Đào Một - tổ tiên của tộc người Man Di, họ tuy dũng mãnh nhưng lại khát máu, luôn dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện."
Nhìn Nguyễn Vũ Kỳ và Bạch Thanh Sương như hai con thỏ nhỏ chăm chú lắng nghe, Lưu Sở Hành có chút buồn cười kể tiếp: "Thế nhưng vua Đào Một không cam chịu đứng dưới trướng Hồng Hiên quốc, năm năm trước chính ông ta là người đứng lên kêu gọi các nước đế quốc liên thủ đánh chiếm nước ta, với sự trị vì bảo thủ của Lữ Đồng Hiên, nếu không có tướng quân đại nhân e rằng đất nước này sớm đã lụi tàn."
"Thì ra là vậy." Nguyễn Vũ Kỳ gật đầu đã hiểu, lại hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Hắn chỉ là một người bình thường ở thời hiện đại, xuyên tới triều đại đầy rẫy nguy hiểm này nếu không phải có tướng công cùng các bằng hữu bảo vệ, bản thân sớm đã biến thành một cô hồn dã quỷ dưới đao kiếm vô tình rồi.
Đừng nói đến việc lao vào tranh đấu, không trở thành gánh nặng cho mọi người đã là một chuyện tốt.
Mọi chuyện diễn ra lúc ở bến cảng đều do một tay Triệu Phong Quảng dựng lên, tất cả bọn họ chỉ cần phối hợp là được. Quả nhiên như dự đoán, đám người đó toàn một lũ háo sắc, trước nhan sắc của Lưu Sở Hành liền nổi ý xấu trêu chọc khiến họ có cơ hội lợi dụng sơ hở để phản công.
Khi trở về thuyền, trước ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, Nguyễn Vũ Kỳ từ trong vạt áo lấy ra một chùm chìa khóa, còn chưa để cả đám hồi thần hắn đã tươi cười nói: "Ta lấy được từ tên háo sắc ban nãy, mong rằng sẽ có ích."
Triệu Phong Quảng há hốc mồm không dám tin: "Là từ lúc nào a, chẳng nhẽ lúc huynh kéo quần tên đó..."
"Ân." Nguyễn Vũ Kỳ có chút xấu hổ xoa xoa mũi, dẫu gì chuyện ăn trộm trước mắt nhiều người vẫn không bị phát hiện cũng chẳng phải việc vẻ vang cho lắm.
Sự thú tội của đối phương càng làm tất cả mọi người hoang mang tột độ, vị phu nhân tướng quân này, quả nhiên... không thể đắc tội a!!!
Đêm đó, vài ám vệ Sơn Hà Đường nhận lệnh Triệu Phong Quảng đột nhập thuyền của đám người Man Di. Với nhân lực hiện tại, bọn họ chỉ có thể tiếp cận những con thuyền nhỏ ít lính gác để động thủ, nếu trực diện đối đầu với toàn bộ quân đội đối phương, chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Nhờ chìa khóa Tàn Thư lấy được, mọi người dễ dàng xâm nhập khoang chứa đồ của địch quốc, chỉ vài thao tác liền đem lương thực tiêu hủy, còn may mắn tìm được không ít vũ khí chuyên dụng.
Đứng quan sát tình hình từ trên cao, nhìn con thuyền cháy đỏ trên mặt nước như hỏa diễm rực rỡ, Triệu Phong Quảng chậm rãi nở nụ cười lạnh.
"Triệu công tử!" Bất ngờ từ đằng sau truyền tới tiếng gọi của Bạch Thanh Sương, Triệu Phong Quảng nhanh chóng đổi biểu cảm, trở về dáng vẻ cợt nhã thường ngày, quay đầu cười tươi.
"Đêm lạnh, ngươi chưa ngủ sao?" Hắn dịu dàng hỏi.
Bạch Thanh Sương nhìn hắn, khẽ nói: "Ta vừa nghe người đến báo, thống lĩnh thị vệ Ung Thạch chết rồi! Rất thảm!"
Triệu Phong Quảng lặng im không đáp.
"Là ngài sai người làm đúng không?" Bạch Thanh Sương hỏi.
"Sương Nhi là đến đây chất vấn ta?" Hắn quay đầu cười nhạt, gương mặt bĩnh tĩnh như nước: "Ông ta đáng phải chết, ta chỉ là thay huynh trưởng giải quyết rắc rối về sau thôi."
"Ta không có tư cách đó."
"Sương Nhi." Triệu Phong Quảng bất ngờ lên tiếng gọi: "Nếu bổn đại gia nói thích ngươi, muốn ngươi gả cho ta thì thế nào?"
Nghe xong lời đó, Bạch Thanh Sương thoáng sững người nhưng rất nhanh đã khôi phục lại lý trí ngày thường:
"Ngài đừng đùa với tiểu nhân, chúng ta không hợp nhau đâu."
"Ngươi chê ta?" Triệu Phong Quảng nheo mắt hỏi.
"Không phải." Bạch Thanh Sương vội xua tay: "Chỉ là... chỉ là... ta nghĩ mình nên đi ngủ thì hơn, chẳng phải ngày mai sẽ khởi hành sớm sao, ngài cũng mau nghỉ ngơi đi, ta xin phép cáo lui trước!"
Dứt lời, người nọ liền như con thỏ mà tốc biến, để lại Triệu Phong Quảng giữa trời đêm âm thầm thở dài.
Núp ở một góc Nguyễn Vũ Kỳ chỉ biết lắc đầu ngao ngán nhìn hai người tự ngược nhau, tình yêu của người cổ đại thật phiền phức mà!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]