🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Rơi vào tình thế này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Lưu Sở Hành, y lén lút lấy ra một cái còi hiệu, thứ này chỉ dùng vào tình huống nguy cấp nhất, giả sử y sử dụng nó để gọi huynh đệ Sơn Hà Đường đến giải vây, đồng nghĩa với nguy cơ cao sẽ bại lộ thân phận, gián tiếp giúp kẻ thù sớm nhận ra hành tung của bọn họ. Có thể nói vật này chính là một con dao hai lưỡi, vừa có thể cứu mạng hai người, nhưng cũng sẽ dẫn đến nguy hiểm cho toàn bộ Sơn Hà Đường, đặc biệt là Triệu Thiên Minh.

Nếu là một mình, Lưu Sở Hành chắc chắn sẽ lựa chọn hy sinh bản thân vì đại nghiệp, thế nhưng hiện tại không chỉ mình y, còn có tâm can bảo bối của chủ tử, người Triệu Thiên Minh xem trọng còn hơn mạng sống của mình. Còn nhớ năm đó khi được tiền tướng quân cứu về từ nạn đói, Lưu Sở Hành rất gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vì thiếu thốn dưỡng chất từ bé nên thân thể y suy nhược nặng, dẫu nhiều lần cố gắng vẫn không thể như các huynh đệ khác mà cầm đao luyện võ. (1

Một lần tình cờ, người nọ thấy y vừa cầm kiếm vừa lén lau nước mắt liền hỏi: “Sao ngươi lại khóc?”

Đó là lần đầu tiên Lưu Sở Hành gặp Triệu Thiên Minh, nam nhân ấy từ nhỏ đã toát ra phong thái cao quý của một nhà cầm quyền, y khi bé rất nhút nhát lại hay tự ti, lúc đó cũng chẳng biết trả lời như thế nào.

Lại nghe Triệu Thiên Minh nói tiếp: “Ngươi tên Sở Hành đúng không?”

“Sao... sao ngươi lại biết tên ta?” Y lấp bấp hỏi, rõ ràng bọn họ chỉ mới gặp nhau lần đầu cơ mà.

“Phụ thân bảo trong quân doanh có một tên oắt tuy thể lực yếu ớt nhưng lại rất thông minh, nghe một lần liền có thể ghi nhớ trong đầu.” Tiểu Thiên Minh tươi cười xán lạn: “Ngài bảo, ta tuy giỏi vũ lực nhưng đầu óc lại không nhanh nhạy, làm việc đều theo cảm tính nên muốn tìm cho ta một quân sư bên mình, và người đó chính là ngươi a.”

Từ khoảnh khắc đó Lưu Sở Hành cũng nhận ra giá trị của bản thân, y không còn gượng ép chính mình phải luyện tập võ công mỗi ngày mà thay vào đó là đọc sách, tìm tòi và học hỏi thêm nhiều thứ để có thể phụng sự bên người chủ tử. Lâu dần, qua thời gian dài tiếp xúc y đã bị tính khí ngông cuồng, chính nghĩa của Triệu Thiên Minh thu hút, dần dà lại biến thành một loại tình cảm khó nói nên lời.

Vận mệnh của y vốn là sống vì tướng quân đại nhân, chỉ cần người nọ sống thì cái mạng quèn của y chẳng là gì cả.

Giữa lúc Lưu Sở Hành phân vân có nên thổi còi hay không, Tàn Thư sau đó liền ngồi bệt xuống đất, ôm lấy quần áo trên người kêu gào cất thanh: “Cứu mạng a, có kẻ muốn sàm sỡ dân nam thiện lành!”

Tiếng hét của hắn quả thực có lực phát tán, chẳng mấy chốc người vây xem ngày càng đông, vây thành một vòng lớn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía đám người kia.



Gã háo sắc cùng đồng bọn nháy mắt đen mặt, vốn gã chỉ định trút giận một chút, chẳng ngờ tên kia lại bày trò ăn vạ khiến người đi đường đều kéo tới xem náo nhiệt. Dù tức giận nhưng gã cũng không thật sự dám ra tay, dẫu sao gã cũng có chính sự cần giải quyết: “Đi thôi”

Nhưng Nguyễn Vũ Kỳ làm sao bỏ qua cơ hội này, hắn nhanh chóng nhào tới túm lấy ống quần tên háo sắc, kêu gào vô cùng thảm: “Ngươi phải đền bù danh dự cho ta, tấm thân trong trắng của ta đã bị người vấy bẩn rồi.”

“Buông ra tên điên này!” Gã nghiến răng định vung chân hất văng thứ đang bám dính lấy, bất chợt từ đằng xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, gã còn tưởng hành tung của bọn họ bị bại lộ dẫn binh lính đến, chẳng qua chỉ là một tên to béo ục ịch cùng vài hầu cận đang cuống cuồng xông về phía này.“Thiên a, tổ tông của ta ơi.” Triệu Phong Quảng vừa đến liền khóc lóc um sùm, nhào tới kéo huynh tẩu nhà mình trở lại, trên dưới xem xét một lượt mới yên tâm quay đầu nói với đám người kia: “Thứ lỗi cho công tử nhà ta bị mất bệnh điên từ bé, hễ kích động sẽ nhảy ra cắn lung tung, ta chỉ vừa lơ là một chút ngài ấy liền xổng ra bên ngoài, cũng may được các vị huynh đài cứu giúp.”

“” Thật sự là kẻ điên sao? Đồng bọn tên háo sắc nghe vậy liền có vài phần thương cảm.

Trong lòng Nguyễn Vũ Kỳ thập phần bất mãn với cái lý do bao biện này, nhưng hắn vẫn tiếp tục phối hợp diễn kịch với bào đệ mập, lập tức hóa ngu trong ba giây: “Ta sợ quá, sợ quá! Có kẻ háo sắc muốn vấy bẩn ta! Mau... mau cứu ta!”

Triệu Phong Quảng nhìn trời, thầm nghĩ quả nhiên là huynh tẩu, diễn đến mức hắn cũng phát sợ luôn rồi: “Ngoan ngoan, ta đưa người về nhà, không có ai chạm vào ngài được đâu.”

Gã háo sắc tuy còn nghi ngờ, nhưng vì vấn đề thời gian để tránh gây thêm phiền phức liền hùng hổ ra lệnh cho đồng bọn rút lui.

Triệu Phong Quảng ngẩng đầu, gọi lại: “Lần tới gặp mặt, ta sẽ dẫn các huynh đệ thưởng thức thịt “Tiểu Hổ” để cảm tạ.”

Quả nhiên một tên trong số đó theo bản năng quay đầu hứa hẹn, lập tức bị đồng bọn đi bên cạnh cho một cái tát vào đầu.

Khi trở lại thuyền cả đám mới âm thầm thở phào, thì ra tất cả chỉ là một vở kịch do bọn họ dựng lên mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.