Rơi vào tình thế này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Lưu Sở Hành, y lén lút lấy ra một cái còi hiệu, thứ này chỉ dùng vào tình huống nguy cấp nhất, giả sử y sử dụng nó để gọi huynh đệ Sơn Hà Đường đến giải vây, đồng nghĩa với nguy cơ cao sẽ bại lộ thân phận, gián tiếp giúp kẻ thù sớm nhận ra hành tung của bọn họ. Có thể nói vật này chính là một con dao hai lưỡi, vừa có thể cứu mạng hai người, nhưng cũng sẽ dẫn đến nguy hiểm cho toàn bộ Sơn Hà Đường, đặc biệt là Triệu Thiên Minh.
Nếu là một mình, Lưu Sở Hành chắc chắn sẽ lựa chọn hy sinh bản thân vì đại nghiệp, thế nhưng hiện tại không chỉ mình y, còn có tâm can bảo bối của chủ tử, người Triệu Thiên Minh xem trọng còn hơn mạng sống của mình. Còn nhớ năm đó khi được tiền tướng quân cứu về từ nạn đói, Lưu Sở Hành rất gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, vì thiếu thốn dưỡng chất từ bé nên thân thể y suy nhược nặng, dẫu nhiều lần cố gắng vẫn không thể như các huynh đệ khác mà cầm đao luyện võ. (1
Một lần tình cờ, người nọ thấy y vừa cầm kiếm vừa lén lau nước mắt liền hỏi: “Sao ngươi lại khóc?”
Đó là lần đầu tiên Lưu Sở Hành gặp Triệu Thiên Minh, nam nhân ấy từ nhỏ đã toát ra phong thái cao quý của một nhà cầm quyền, y khi bé rất nhút nhát lại hay tự ti, lúc đó cũng chẳng biết trả lời như thế nào.
Lại nghe Triệu Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3741235/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.