🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau buổi thượng triều ngày hôm đó, cục diện trong cung đã chia thành ba phe rõ rệt: hoàng hậu Liễu Nguyệt và đại hoàng tử Lữ Bội, tể tướng với mẫu tử Lệnh quý phi – nhị hoàng tử Lữ Nghĩa, cuối cùng là phe tứ hoàng tử Lữ Phiến Vân cùng ngũ hoàng tử Lữ An Lạc.

Những kẻ làm quan trọng triều nhiều năm đã sớm nuôi dưỡng thế lực cho riêng mình, phần lớn đều lựa chọn con thuyền an toàn nhất là nhị hoàng tử Lữ Nghĩa. Còn các quần thần thuộc phe cánh hoàng hậu, một là lựa chọn im lặng, hai là ủng hộ trong bóng tối, chứ chẳng ai đủ dũng khí để đối đầu trực diện với thế lực của tể tướng. Suy cho cùng, tình thế hiện tại rất bất lợi cho Lữ Phiến Vân, bởi y từ trước đến nay chưa từng có ý định tranh giành ngôi vị cửu ngũ chí tôn, thế nên thế lực chống đỡ trong cung cũng chẳng có ai ủng hộ, ngoại trừ một số vị quan liêm khiết.

Bệnh tình của hoàng đế trước sau vẫn không được tiết lộ ra ngoài, mọi hoạt động trong cung đều bị hoàng hậu Liễu Nguyệt giám sát chặt chẽ, nàng ta hạ lệnh trên dưới không cho phép một ai tiếp cận Lữ Đồng Hiên ngoại trừ mình. Làm sao mọi người có thể không nhìn thấu âm mưu của nàng, chỉ cần bệ hạ đột ngột qua đời trước khi kịp lập thái tử, con trai của Liễu Nguyệt – đại hoàng tử Lữ Bội sẽ danh chính ngôn thuận kế thừa vương vị, dù không phục cũng không một kẻ nào dám đứng lên chống đối, trừ phi chấp nhận tội danh mưu phản.

Giữa tình hình này, phe tể tướng chắc chắn sẽ không để yên, một âm mưu lớn đang dần được hé lộ...

***

Quân đoàn Sơn Hà Đường chia thành ba cánh cung tiến vào kinh thành. Đường bộ do Triệu Thiên Minh dẫn quân, mang theo mười lăm ám vệ đi trước mở đường. Đường rừng do Triệu Tinh cùng Lôi Thạch chỉ huy, gồm mười tám ám vệ theo sau. Cuối cùng là lựa chọn an toàn nhất – đường thủy, bao gồm Tàn Thư, Lưu Sở Hành, Triệu Phong Quảng và mẫu tử Bạch Thanh Sương cùng mười bốn ám vệ theo sau hộ tống.

Đương nhiên Triệu Minh tướng quân rất muốn ở cùng một chỗ với thê tử nhà mình, nhưng y hiểu rõ Hồng Hiên quốc đã tới lúc phải đổi vương rồi, một kẻ như Lữ Đồng Hiên không xứng đáng ngồi ở vị trí đó. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho nương tử, Triệu Thiên Minh chỉ có thể sắp xếp Tàn Thư ở cùng một chỗ với những người kia, đó chính là lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại.

Cùng lúc ở trong rừng, Triệu Tinh cùng Lôi Thạch tinh ý phát hiện một chuyện động trời.

“A Thạch, ngươi xem! Bên này có dấu chân” Triệu Tinh nói, mặc dù đối phương đã cố tình xóa sạch, nhưng ít nhiều vẫn để lộ sơ hở.

Nghe vậy, Lôi Thạch từ trên lưng ngựa liền phi xuống đất, y đảo mắt nhìn xung quanh, lại ngửi được mùi hương do gió thổi tới: “Khói, ở rất gần chỗ chúng ta.”

Triệu Tinh sốt sắng hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”



Lôi Thạch nháy mắt gọi hai ám vệ tới gần, ghé sát vào tai bọn họ nói gì đó, chỉ thấy sau khi nghe xong cả hai liền lập tức biến mất.

***

Đồng dạng, bên phía Tàn Thư cũng đang xảy ra xung đột.

“Mỹ nhân, có muốn cùng bọn ta giao lưu không a.” Lời lẽ thô tục phát ra từ miệng tên háo sắc kia khiến bọn họ buồn nôn, thấy kẻ đó còn muốn đụng chạm tay chân với Lưu Sở Hành, chưa đợi y lên tiếng, Nguyễn Vũ Kỳ đã ngứa mắt không chịu được, ba bước thành một xông tới cho tên kia một đạp.

Gã háo sắc thân hình tuy mập mạp, nhưng một cước vừa rồi của Nguyễn Vũ Kỳ cũng không hề nhẹ, dù không khiến đối phương bay ra xa ít nhiều vẫn khiến người nọ lung lay thân mình.

“Kháo, là tên khốn nào dám đánh lén bổn đại gia?” Gã gầm lên một cách đầy giận dữ khiến quần chúng đang hóng hớt xung quanh sợ vỡ mặt, ai nấy đều thức thời né sang một bên, chỉ sợ họa tự dưng rơi trúng đầu.

“Là ta” Nguyễn Vũ Kỳ cũng không hề sợ hãi trước khí thế của tên háo sắc, ai biểu tên này làm hắn chán ghét cơ chứ. Vốn bọn họ chỉ định tấp vào bến cảng mua chút đồ đi đường, chẳng biết tên khốn này từ đâu rơi xuống, vô duyên vô cớ chạy đến sờ mông Lưu Sở Hành, bị cảnh cáo gã lại càng vô lại bám riết không tha, một đường lôi lôi kéo kéo y. (1)

Mặc dù bề ngoài của quân sư cũng được coi như là mỹ nhân vạn người mê, làn da trắng bạch ngọc không chút tì vết, gương mặt sắc sảo nhưng vẫn đầy khí khái nam nhi. Lúc này đôi mày xinh đẹp kia đang nhíu chặt, Lưu Sở Hành tuy chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ biểu tình, hoàn toàn trái ngược với vị phu nhân tướng quân kia, đầu óc nghĩ gì đều thể hiện rõ ra mặt hết.

“Được rồi công tử, chúng ta đi thôi” Lưu Sở Hành thở dài, tiến tới kéo tay Tàn Thư muốn rời khỏi chốn thị phi này, nhưng tên háo sắc làm sao có thể tha cho bọn họ, sau đó chỉ thấy đồng bọn của gã kéo tới ngày càng đông.

“Đánh ta rồi còn muốn chạy” Dứt lời, chỉ thấy gã phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ xông đến chỗ hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.