Lời vừa thốt ra, đám đông đang xôn xao nghị luận lập tức im bặt, dùng ánh mắt kinh hồn bạt vía ném về phía đại hoàng tử, cái này là đại nghịch bất đạo, có thế bị chém đầu đó.
"Đại hoàng tử to gan!" Tể tướng Lý Viễn quát: "Người đâu, bắt đại hoàng tử lại."
"Ta xem ai dám!" Trước cửa đại điện, một nữ tử vận hoàng bào màu vàng đang đứng đó, đầu đội mũ phượng, khí thế uy nghiêm từng bước tiến vào trong, trước ánh mắt hoài nghi của mọi người, nữ nhân đó trực tiếp ngồi xuống chú vị.
Lý Viễn nhìn một màn này cười lạnh: "Hoàng hậu muốn tạo phản sao?"
".." Hoàng hậu Liễu Nguyệt nhìn lão, không nhanh không chậm lấy ra ngọc tỷ, dõng dạc hô to: "Thấy ngọc tỷ như thấy bệ hạ, các ngươi còn không mau quỳ xuống."
Quan lại hai mặt nhìn nhau, chần chừ một lúc mới chậm rãi quỳ xuống: "Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!"
Thấy Lý Viễn còn cứng chưa chịu hạ mình, Liễu Nguyệt nâng mày cười lạnh: "Tể tướng đại nhân là đang kháng chỉ….."
Dù không phục, lão cũng chỉ đành cắn răng nghe lệnh, hiện giờ chưa phải thời cơ thích hợp để tung chiêu bài: "Hạ thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Tốt, chúng ái khanh bình thân!" Liễu Nguyệt phất tay miễn lễ
Đại hoàng tử Lữ Bội không giấu nổi vui sướng, ánh mắt nhìn đám hoàng đệ càng thêm khinh thường. Lữ Nghĩa vẫn giữ thái độ cung kính với huynh trưởng, trước sau một bộ tươi cười hòa nhã, không để lộ chút sai sót nào.
Lữ Phiến Vân diện vô biểu tình cúi người, đứng ở một bên giữ im lặng.
Đúng lúc Liễu Nguyệt định lên tiếng truy vấn vì sao Lữ Phiến Vân dám tự tiện vào cung, khi chưa nhận được lệnh triệu kiến của hoàng đế, từ đằng xa xa đã truyền tới tiếng nói ồn ào, vô phép tắc của ngũ hoàng tử - Lữ An Lạc.
"Tứ hoàng huynh của ta ơi, người rốt cuộc cũng về rồi."
Vừa thấy y, cả cung điện đều không dám phát ra thanh âm nào nữa, người này tuy thân là nhi tử của hoàng đế, nhưng chả khác gì sinh ra từ phường chợ búa, miệng lưỡi khi cần ngọt sẽ khiến người sâu răng, khi chua sẽ như xát chanh vào mặt nhà ngươi. Vẻ ngoài kinh diễm động lòng người, nhưng vừa mở miệng lại muốn phun cả núi nước bọt nhấn chìm kẻ khác, dẫu vậy bệ hạ vẫn rất nuông chiều hài tử này, tuy khó hiểu nhưng bọn họ cũng chẳng dám núp ở sau lưng bàn tán bậy bạ.
Đừng nói đám quan lại thấp cổ bé họng, Liễu Nguyệt thấy y cũng phải đau đầu theo, tuy nói bọn họ chẳng phải mẹ con, nhưng trách sao được mẫu phi nó lại là muội muội ruột của nàng chứ: "Lạc Nhi, về rồi sao."
Lữ An Lạc đáy lòng cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười niềm nở: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Liễu Nguyệt: "Vừa rồi ngươi nói Vân Nhi trở về là ý gì?"
"Khởi bẩm, cách đây nửa tháng chính phụ vương đích thân truyền khẩu dụ, sai nhi thần đến mời tứ hoàng huynh hồi cung." Lữ An Lạc ngoan ngoãn đáp.
"Thì ra là vậy?" Nàng gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Những kẻ gần đó đều không khỏi suy đoán, phải biết chuyện Lữ Đồng Hiên thiên vị tứ hoàng tử chẳng phải ngày một ngày hai, xem ra lần này bệ hạ đang cân nhắc việc sẽ truyền ngôi cho ai.
Sau buổi nghị sự ngày hôm đó, khi ra khỏi đại điện Lữ Nghĩa đã đứng chờ sẵn từ trước, nhìn thấy Lữ Phiến Vân đi cùng Lữ An Lạc, y không khỏi cười lạnh: "Xem ra ta đã quá coi thường hai ngươi rồi."
"Nhị hoàng huynh nói gì vậy, ta nghe không hiểu." Lữ Phiến Vân thờ ơ nói.
"Ha ha ha ha ha ha." Lữ An Lạc nhịn không được cười khúc khích.
"Ngươi vui lắm sao?" Lữ Phiến Vân lạnh lùng hỏi.
Lữ An Lạc chẳng sợ y nổi giận nói: "Có gì mà không vui, cơ nghiệp của ta sắp hoàn thành rồi đó."
"Đừng vội mừng." Nhìn ra xa cửa cung, Lữ Phiến Vân như đang nhớ về điều gì, chậm rãi nói: "Người kia sao rồi, sống có tốt không?"
"Rất tốt a." Y nói tiếp: "Lần trước cũng may ngươi kêu ta đi theo bảo vệ đối phương, nếu không vết thương ở cố cũng chẳng bình phục nhanh như vậy, vả lại vừa hay trừ khử luôn tên Dữ Toàn ngán đường kia. Ta nói nếu tên đó không ngu ngốc muốn mạng người nọ, chọc Triệu Thiên Minh phát điên dẫn đến bị thương nặng, với võ công của hắn cùng nữ hầu thân cận, e rằng sẽ không tới mức bị ta giết nhanh tới vậy."
Lữ Phiến Vân không chút thương cảm nói: "Đó là nghiệp hắn phải trả cho những gì mình làm."
Lữ An Lạc: "Ngươi nghĩ, nếu Lữ Dữ Toàn chịu an phận hơn một chút, biết đâu chừng Triệu Thiên Minh sẽ động lòng với hắn, kết cục sẽ không đến mức này." (23
"Ta cũng mong là vậy.." Lữ Phiến Vân thì thào.
"Ngươi vừa nói gì?" Y còn tưởng mình nghe nhầm rồi.
"Không có gì."
"Nói dối, rõ ràng vừa rồi..."
Đương lúc Lữ An Lạc vẫn còn đang tra khảo huynh trưởng nhà mình, tiểu thái giám vội vã chạy tới, trên tay còn bồng theo một đứa nhỏ đen nhèm: "Ngũ điện hạ, ngài... ngài để quên đứa nhỏ này."
".." Lữ Phiến Vân chau mày, vẻ mặt không dám tin vào mắt: "'Con ngươi?"
"Đừng có mà đùa, ta mới mười bảy tuổi thôi hoàng huynh à." Lữ An Lạc vội phản bác: "Nó là đứa nhỏ người trong lòng ngươi nhận nuôi đó."
"Hử?" Lữ Phiến Vân nghi ngờ vặn lại: "Sao năm ngày trước ngươi đến đón ta không nhìn thấy nó."
"Cái... cái này..." Không thể nói vì y cảm thấy buồn chán, nên mượn cớ đảm bảo an toàn cho Tiểu Hắc mà dụ dỗ
Tàn Thư gửi nó sang đây bầu bạn a: "Đoàn người Triệu Thiên Minh đang tiến vào hoàng cung, nên đưa nó đến chỗ ta trước."
Lữ Phiến Vân tuy còn điểm ngờ vực nhưng không tiện truy cứu, chỉ gật nhẹ một cái.
Thiên Thanh trong lòng tiểu thái giám nghe thấy tiếng nói của y lập tức phấn chấn, hai cái tay nhỏ vươn ra chờ người tới bế mình xuống: "A Lạc... A Lạc….. ta xuống, ta muốn xuống."
"Ngươi phiền phức quá đó cục than đen." Lữ An Lạc tuy miệng càu nhàu nhưng rất thành thục bước tới ôm nó.
Nhìn hai người một lớn một bé thân thiết, Lữ Phiến Vân không khỏi cảm khái tình cảm phụ tử dạt dào như nước
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]