Một tháng sau, mọi chuyện an bài xong xuôi, kinh thành bất thần truyền đến tin tức "hoàng đế mắc bệnh lạ, đã nửa tháng không thượng triều", thế lực trong cung cũng bắt đầu rục rịch, chuẩn bị cho đợt thay máu mới của hoàng thất.
Mỗi ngày trong quân doanh nhìn huynh đệ Sơn Hà Đường tích cực luyện tập võ nghệ, Nguyễn Vũ Kỳ không giấu nổi biểu cảm buồn rầu trên gương mặt.
"Tàn công tử có tâm sự sao?"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Nguyễn Vũ Kỳ từ từ quanh đầu, nhìn kỹ mới nhận ra là quân sư của bọn họ.
Lưu Sở Hành nhìn hắn, lại nhìn đám người đang đánh võ ngoài sân, không lạnh không nóng nói: "Lần trước được chiêm ngưỡng võ thuật của công tử, thật làm người ta ngưỡng mộ."
Rõ ràng là một lời khen ngợi, nhưng Nguyễn Vũ Kỳ vẫn mơ hồ cảm thấy chút hàm ý chua xót trong đó. Nói về người này, ấn tượng của hắn chỉ có hai từ "thông minh", ba năm tướng công vắng mặt, một tay y trông nom Sơn Hà Đường lớn mạnh như hiện tại, nếu không có công lao của y, nơi này không biết đã biến thành cái dạng gì rồi.
"Lưu quân sư quá khách sáo, tại hạ chỉ là biết chút võ mèo cào, căn bản không so được với mọi người." Nguyễn Vũ Kỳ khiêm tốn nói.
"..." Lưu Sở Hành ngây ra, bất ngờ mỉm cười: "Tàn công tử không cần xa cách như vậy, ta nhận ra trong lòng ngài có tâm sự, nếu nói ra biết đâu ta có thể giúp đỡ đôi chút."
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Vũ Kỳ vẫn quyết định chia sẻ vấn đề của bản thân.
Nghe xong, Lưu Sở Hành không nén nổi tia cười nơi đáy mắt, người này thật quá đơn thuần: "Đa phần người học khí công đều được khai mở kinh mạch từ nhỏ, giống như Triệu tướng quân bốn tuổi đã trải qua vậy đó. Theo như ta biết, người muộn nhất cũng là mười hai tuổi, nếu Tàn công tử muốn học bây giờ e là đã qua thời điểm thích hợp, căn bản rất khó mà đạt được kỳ vọng."
"Cái gì?!?" Lúc này Nguyễn Vũ Kỳ mới bừng tỉnh đại ngộ, hỏi lại: "Vậy sao Triệu Tinh nói với ta chỉ cần chăm chỉ là sẽ được."
Lưu Sở Hành "phì" cười nói: "Thứ cho ta lắm lời, nếu không phải năm đó tiền tướng quân giúp hắn khai thông kinh mạch, dù cho có ngày đêm luyện tập cũng chả được thành tựu như bây giờ đâu."
"Vậy sao..." Nguyễn Vũ Kỳ thoáng chốc buồn, nhưng với một kẻ lạc quan trong mọi hoàn cảnh như hắn thì vấn đề này chả hề hấn gì: "Sẵn tiện Lưu quân sư cùng ta ghé qua chỗ Thanh Nhi đi, nghe đâu ngũ hoàng tử nuôi hắn béo tốt lắm."
"A, được." Lưu Sở Hành không tiện từ chối, đành đáp ứng. Nhìn bóng lưng Tàn Thư ở phía trước, y cũng hiểu vì sao tướng quân lại chọn người này, nếu đổi lại là y thì cũng sẽ chọn như vậy thôi. Suy cho cùng tình cảm thời niên thiếu cũng đến lúc dừng lại rồi, người mình yêu đầu tiên lại chẳng phải người sẽ đi đến suốt đời, cứ coi như một kỷ niệm đẹp đi.
***
Hoàng cung, chính điện ngự sự.
Quan văn, quan võ đứng hai bên trái phải xôn xao nghị luận, yêu cầu hoàng đế mau chóng lập thái tử, nhưng đáng tiếc mọi kiến nghị của bọn họ đều không đả động được đến tai đế vương, người đang dưỡng bệnh ở tẩm cung. Các vị hoàng tử chỉ lăng lặng xem nháo nhiệt ở một bên, trong lòng đều có trù tính của riêng mình.
Đại hoàng tử - Lữ Bội, ba mươi tuổi là trưởng tử của hoàng đế cùng hoàng hậu, đầu óc đơn giản nhưng tham vọng sâu, căn bản hắn chưa từng đặt kẻ nào vào mắt. Bởi Lữ Bội luôn đinh ninh rằng, chỉ cần dựa vào thân phận đích trưởng tử duy nhất của hoàng hậu thì dù sớm hay muộn, ngôi vị kia đều sẽ thuộc về mình.
Đại hoàng tử - Lữ Bội, ba mươi tuổi là trưởng tử của hoàng để cùng hoàng hậu, đầu óc đơn giản nhưng tham vọng sâu, căn bản hắn chưa từng đặt kẻ nào vào mắt. Bởi Lữ Bội luôn đinh ninh rằng, chỉ cần dựa vào thân phận đích trưởng tử duy nhất của hoàng hậu thì dù sớm hay muộn, ngôi vị kia đều sẽ thuộc về mình.
Trái với tầm nhìn hạn hẹp của hắn, mọi kỳ vọng của quần thần đều ném lên người nhị hoàng tử - Lữ Nghĩa, mẫu phi y là sủng phi của hoàng đế, ngoại tổ phụ lại là tể tướng, người nắm giữ quyền cao chức trọng trong triều đình.
So với một đại hoàng tử không có đầu óc, dĩ nhiên nhị hoàng tử thông minh tài chí hơn người sẽ được lòng người hơn, dầu sao từ trước đến nay mọi việc lớn nhỏ trong triều cũng chỉ có y cùng bệ hạ phân ưu.
Còn tam hoàng tử - Lữ Dữ Toàn thì không còn ai đề cập đến, dẫu sao thông tin truyền ra chỉ là việc hắn dẫn đoàn áp giải cả nhà Triệu tướng quân ra vùng biên ải, việc hắn sống hay chết đều không có ai quan tâm.
Xem ra cuộc chiến lần này của hoàng thất, hơn phân nửa là nghiêng về phe cánh nhị hoàng tử, những kẻ thông minh đều biết sẽ theo ai.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Lữ Phiến Vân đã hoàn toàn phá vỡ cục diện hiện tại.
"Tiêu... Tiêu Diêu Vương!"
"Chẳng phải ngài ấy chưa từng vào cung thượng triều sao nay lại..."
"Không lẽ..."
Thanh âm thảng thốt không ngừng, trong đầu đám quan lại điên cuồng đủ mọi loại suy đoán, không ngoại trừ việc y trở về là vì ngai vàng.
Nhìn thấy y, sắc mặt hai hoàng huynh như giẫm phải phân, Lữ Bội vốn không có đầu óc liền mở miệng ra nói huỵch toẹt: "Hoàng đệ là vì hay tin phụ vương sắp chết nên mới trở về tranh giành ngôi vị"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]