🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Triệu Thiên Minh bàn bạc xong chính sự trở về, trong lều bất ngờ xuất hiện một đứa trẻ xa lạ, y phải vô ra hơn ba lần mới dám xác nhận bản thân không vào nhầm chỗ. Sắc mặt Triệu tướng quân lập tức khựng lại, hỏi lính gác mới biết nó là do phu nhân vừa nhặt về, lúc này sự hoảng loạn trong lòng mới giảm đi xíu nhưng y vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Triệu Thiên Minh đi vào trong, ngồi đối diện với đứa trẻ.

Thời gian trôi khoảng tầm mười phút Triệu Thiên Minh mới phát hiện vấn đề, tên nhóc này vậy mà không sợ hãi.

Ngẫm lại ngày trước, mỗi lần đám oa nhi đối diện với y đều bị vẻ mặt hung thần dọa cho khóc thét, đứa bướng hơn chút cũng là sợ tới nhắm tịt hai mắt.

Khoan đã!!! Nhìn kỹ mới thấy, mắt của nó...

Đúng lúc Nguyễn Vũ Kỳ từ bên ngoài đi vào, thấy Tiểu Minh Ngốc như một hài tử đầy tò mò, ngồi xổm trước mặt đứa trẻ huơ huo tay, hắn khẽ cười đầy bất lực.

"Phu quân, đừng dọa sợ đứa nhỏ." Hắn nói.

Nghe thấy giọng nói dịu dàng của ân nhân, đứa trẻ lúc này mới dám lên tiếng: "Ân công, ngài về rồi sao?"

Nhìn bộ dạng hớn hở của nó, Triệu Thiên Minh liền bĩu môi, cảm thấy hai từ "ân công" vừa gọi rất chướng lỗ tai:

"Nương tử, đây là ai?"

"Ân công, đây... giọng nói kế bên ta là ai vậy?" Đứa trẻ hỏi, nghĩ đến khả năng người này đã ở cạnh nãy giờ mà mình vẫn không phát hiện ra, nó lại càng thêm đôi phần sợ hãi.

Nguyễn Vũ Kỳ nuốt "ực" một cái, vươn tay xoa xoa thái dương đau nhói, bình thường một lang quân to xác đã đủ náo loạn cả phủ, giờ thêm một cỗ máy "gì cũng hỏi" nữa, e rằng khoảng thời gian về sau sẽ ngày càng náo nhiệt đây.



"Chuyện là..."

Sau khi nghe Tàn Thư đại khái kể lại bối cảnh đứa trẻ, Triệu Thiên Minh cũng phải thừa nhận hoàn cảnh của nó rất đáng thương, thế nhưng hiện giờ đang là thời điểm mấu chốt không cho phép một chút sai sót, vì vậy sự xuất hiện đáng ngờ của nó cũng là điểm lưu ý quan trọng.

"Em định để nó ở đâu?" Triệu Thiên Minh hỏi.

"Ta đã nghĩ qua rồi, trước mắt cứ để nó ở chỗ ta vậy." Dẫu thương cho thân phận đứa nhỏ nhưng Nguyễn Vũ Kỳ hắn không phải kẻ ngốc, những chuyện tình cờ đến mức này vẫn là nên chú ý thì hơn, đặt nó trước mắt vừa thuận tiện cho việc chăm sóc, hơn thế nữa, nếu nó có mưu đồ bất chính thì bọn họ cũng kịp thời tránh được.

"Không được." Sở nhiên Triệu Thiên Minh từ chối, bảo y chấp nhận việc nương tử ở cùng nam nhân khác, cho dù là trẻ con cũng đừng hòng.

"Phu quân..." Nguyễn Vũ Kỳ muốn bảo đứa trẻ còn nhỏ với lại thân thể nó cũng không tiện, nhưng thấy đối phương nhất quyết cự tuyệt, hắn cũng chả buồn nói thêm gì.

Nhận thấy thê tử thất vọng, Triệu Thiên Minh nghĩ nghĩ rồi mới mở lời: "Em yên tâm, ta có cách."

Nguyễn Vũ Kỳ: "Hử?!?"

***|

"Hử?!?"

Mới sáng tinh mơ, vừa mở mắt Lữ An Lạc đã nhìn thấy một cục đen thùi lùi ngồi trước cửa lều, y còn chưa kịp hiểu đã bị lời nói của Triệu Tinh làm cho cứng họng: "Chủ tử có lệnh, phiền ngũ điện hạ chăm sóc nó."

Ta kháo!!!



Lữ An Lạc há miệng muốn cãi lý, lại bị âm thanh trầm thấp của Lôi Thạch kìm hãm: "Chủ tử còn nói, nếu ngũ điện hạ muốn an nhàn thì ngài ấy sẽ giúp điện hạ dọn sạch Hắc Vũ Các, một cục gạch cũng không để sót."

"Khốn kiếp, lão tử đáp ứng là được chứ gì!" Lữ An Lạc bị Triệu Thiên Minh nắm thóp nên không dám từ chối, dù không phục cũng chẳng dám nói ra, ai biểu tài lực nhà y không bằng nhà người ta. Nhận lấy đứa nhỏ, ngắm nghía trên dưới một lượt, Lữ An Lạc không khỏi cau mày lên tiếng: "Nè nè, các ngươi có giao nhầm cục than nhà nào không, người sao có thể đen tới mức này."

Giọng điệu rõ ràng là rất ghét bỏ. Cũng phải, Lữ An Lạc từ khi sinh ra đã thừa hưởng mọi gen ưu tú của phụ mẫu, nhan sắc kinh diễm đến mức không phân rõ là nam hay nữ, chỉ biết nơi y xuất hiện, cảnh sắc xung quanh đều sẽ bị lu mờ. Kinh thành dạo trước còn truyền tai nhau một truyền tích "ngũ hoàng tử chưa từng động lòng với bất kỳ người nào, trừ bản thân y", nghe qua cũng đủ biết tiêu chuẩn đánh giá vẻ bề ngoài của Lữ An Lạc sở nhiên cao hơn người khác một bậc.

Triệu Tinh và Lôi Thạch liếc mắt trắng, không thèm đáp lời y, thoắt cái liền biến mất.

Đợi khi chỉ có hai người, Lữ An Lạc mới xách đứa nhỏ từ trên đất lên, ôm ngang hông: "Nè, cục than đen, ngươi bao tuổi rồi?"

"Ta... ta không phải." Nó yếu ớt phản kháng, thế nhưng sức lực không đủ chỉ có thể bị người khiêng đi, đầu óc lắc qua lắc lại tới mức muốn nôn hết thức ăn của tối đêm qua.

"Vậy ngươi tên gì a?" Y bỡn cợt hỏi.

Nó đáp: "Công tử bảo, tên ta là Thiên... Thiên Thành."

"Ồ!" Lữ An Lạc trộm cười: "Vẫn là Tiểu Hắc giống hơn, ha ha ha."

Đi được một khoảng, nó cũng không nhịn được nữa, vội giữ chặt miệng ú ớ: "Dừng... dừng lại, chịu không... nổi..."

Vừa dứt lời, Thiên Thành lập tức "ọe" ra, toàn bộ trút hết lên y phục của Lữ An Lạc.

".." Hiện trường nháy mắt lặng im như tờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.