Sau một thời gian dài tịnh dưỡng, thương thế trên người Nguyễn Vũ Kỳ cũng bình phục hơn tám phần. Lúc rời khỏi lều, hắn mới ngỡ ngàng nhận ra bản thân vậy mà đang ở trong một doanh trại tập trung, khi hỏi phu quân mới nói cho hắn biết đây là thế lực Sơn Hà Đường đã nuôi dưỡng suốt ba năm, bọn họ vốn định lên kế hoạch giải cứu Triệu Thiên Minh sau đó tìm cách chữa bệnh cho y, chỉ đợi khi chủ tử bình phục liền có thể lãnh đạo mọi người lật đổ hoàng đế. Chẳng ngờ được dù bị hại đến vậy tướng quân vẫn chưa bao giờ có ý định tạo phản, một lòng trung thành với Hồng Hiên quốc.
Vạn vật đều thay đổi theo thời gian, ai ngờ được rằng sự xuất hiện của tướng quân phu nhân bỗng chốc khiến cục diện xoay chuyển, chẳng những giúp chủ tử khôi phục ký ức, còn khiến ngài ấy thay đổi quyết định của mình. Suy cho cùng, quân tử vẫn phải ngã gục trước nước mắt của hồng nhan mà thôi.
Ngày hôm nay Triệu Thiên Minh dự định sẽ dành cả ngày để bồi nương tử đi dạo, nhưng đời không như mơ, bất thình lình bị người phá hỏng.
"Triệu tướng quân, Sở quân sư đang tìm ngài đó." Giọng nói Lữ An Lạc rất lớn, giống như sợ đối phương không nghe thầy vậy.
Gương mặt Triệu Thiên Minh thoáng qua sự bất mãn, y chần chừ mãi mới quay đầu nói với Tàn Thư: "Em cùng ta đi bàn chính sự với bọn họ."
Nghe thấy lời này, Lữ An Lạc mém chút ngã nhão, khuôn mặt nghệch ra như không dám tin mà nhìn bọn họ. Tên Triệu Thiên Minh này điên rồi sao? Sao dám để một người ngoài như Tàn Thư xen vào chính sự quốc gia cơ chứ?
Không để ý đến ánh mắt nổ đom đóm của người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ thản nhiên lắc đầu từ chối: "Ta chỉ là một tên phàm phu tục tử, căn bản không quá tường tận những vấn đề này, đến cũng không giúp ích được gì có khi còn khiến mọi người phân tâm."
Triệu Thiên Minh vươn tay chặn miệng đối phương, ngăn hắn tự vũ nhục bản thân, y không hài lòng nói: "Sau này không được phép nói những lời như vậy, thê tử Triệu Thiên Minh ta là nam nhân tài giỏi nhất."
Hắn "phì" cười, bộ dạng này của phu quân khiến hắn không khỏi nhớ đến Tiểu Minh Ngốc, giống lần y tuyên bố với bào đệ mập ngày đó vậy "Thư Thư của Minh Minh rất tốt, là người tốt nhất trên thế gian này!", so với việc xen vào chuyện không tường tận, Nguyễn Vũ Kỳ càng hy vọng bản thân sẽ không trở thành gánh nặng của y.
"Chàng mau đi đi, mọi người đang chờ đó." Hắn khuyên nhủ.
Biết không thể lay chuyển, Triệu Thiên Minh chỉ đành tự mình đi khỏi, trước khi đi vẫn không quên dặn dò thê tử mấy câu: "Nơi này em là người có quyền cao nhất, những kẻ không biết điều không cần nhẫn nhịn, cứ nói ta sẽ phế hết chúng."
"Được rồi, được rồi." Nguyễn Vũ Kỳ bất lực đẩy y đi nhanh, hắn không muốn trở thành phu nhân của ác bá đâu.
Đợi tới khi bóng dáng phu quân hoàn toàn biến khỏi tầm mắt, Nguyễn Vũ Kỳ định xoay người đi tìm mẫu tử Bạch Thanh Sương hàn huyên, nhưng lại bị kẻ khác cản đường: "Phiền ngũ hoàng tử tránh sang một bên!"
"Quả nhiên là hồ ly tinh!" Lữ An Lạc chế giễu.
Trước những lời vũ nhục đó, Nguyễn Vũ Kỳ chẳng hề nổi giận như trong suy nghĩ của y, ngược lại chỉ điểm đạm cười trừ: "Ngũ điện hạ nói chí phải, kẻ hèn mọn như ta chẳng muốn ở đây làm bẩn mắt rồng của ngài đâu ạ. Xin phép được cáo từ!"
"Ai cho ngươi đi!" Lữ An Lạc giở trò lưu manh nắm chặt lấy cánh tay Tàn Thư không buông, tiếp tục khiêu khích:
"Chẳng phải ngươi giỏi nhất là câu dẫn nam nhân sao? Có giỏi thì thử ra tay với ta đi."
Nguyễn Vũ Kỳ tức giận, sắc mặt cực kỳ u ám, căn bản không còn đủ kiên nhẫn với nam nhân trước mặt hơn nữa:
"Ta nói lại lần cuối, ngũ điện hạ mau buông tay."
Chẳng hiểu giờ phút này Lữ An Lạc bị ma xui quỷ khiến thế nào, lúc trông thấy bộ dạng nhẫn nhịn đến đỏ bừng của đối phương lại cảm thấy rất đáng yêu, kết hợp với biểu cảm cắn môi chịu ủy khuất quả thật có lực sát thương, y vậy mà nhìn đến ngây người. Nhân lúc người nọ không chú ý, Nguyễn Vũ Kỳ nhấc chân đá cao, một cước nhắm vào hạ bộ, Lữ An Lạc bất ngờ bị tập kích, một cú này liền gục ngã.
Nguyễn Vũ Kỳ thu hồi chân, nhếch môi cười nói: "Điện hạ tưởng ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt vậy sao? Lần này chỉ là cảnh cáo, còn lần sau thì đừng trách ta mạo phạm hoàng thất."
Dứt lời, hắn kiêu ngạo bước đi, bỏ lại Lữ An Lạc đau đớn khụy gối trên mặt đất.
Nếu không phải vì ba ngàn lượng vàng, không phải vì Hắc Vũ Các ta đời nào sẽ để bản thân chịu thiệt đến mức này cơ chứ! Giỏi cho Tàn Thư, chỉ cần đạt thành mọi chuyện, ta thề sẽ tính đủ cho ngươi cả vốn lẫn lãi.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Bên này Nguyễn Vũ Kỳ cố chạy đi thật xa, tim vẫn đang điên cuồng đập thình thịch: "Mẹ nó dọa chết lão tử rồi, rõ ràng nhủ lòng phải nhịn... phải nhịn, vậy mà thật sự không nhịn được mà ra tay luôn."
Giữa lúc hắn đang đau đầu nghĩ rằng bản thân vừa gây họa, bất ngờ từ đằng xa truyền tới thanh âm nói chuyện rôm rả, đợi khi hắn tới đám người nhận ra là phu nhân liền lập tức theo thói quen muốn hành lễ, cũng may
Nguyễn Vũ Kỳ kịp thời ngăn lại: "Ớ đây có chuyện gì vậy?"
Một ám vệ tương đối mập mạp thấy huynh đệ không dám lên tiếng, đành tự mình đứng ra: "Thưa phu nhân, lúc nãy bọn thuộc hạ đi tuần tra xung quanh, vô tình bắt được tên nhóc này lẻn vào quân doanh ăn trộm. Thuộc hạ đang định áp giải nó đến gặp tướng quân."
"Vậy sao?" Lúc này Nguyễn Vũ Kỳ mới phát hiện một thân ảnh bé nhỏ co người ở trong góc, thân thể gầy đến mức chỉ có da bọc xương, tóc tai rối tung rối mù như đống rơm, quần áo rách tả tơi chỉ che được chỗ cần che, da dẻ đen nhẻm, bẩn đến mức không biết có phải lấy than bôi lên không nữa. Hắn chậm rãi bước đến chỗ nó, đứa trẻ như cảm nhận được có người đến gần mình lập tức lùi về sau, hoảng loạn nhìn xung quanh một cách trống rồng.
Nguyễn Vũ Kỳ nhận thấy bất thường, vươn tay giữ chặt cằm đứa trẻ, ép nó bán ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên con ngươi kia trắng bệch, không hề có tròng đen: "Ngươi không nhìn thấy sao?"
"Xin công tử tha mạng, ta chỉ là... chỉ là quá đói nên mới..." Đứa trẻ hoảng sợ, vội vàng thanh minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]