Tin tức Lữ Đồng Hiên bệnh nặng lan truyền ngày càng rộng, chẳng mấy chốc đã rơi vào tai các nước đế quốc luôn lăm le xâm lược Hồng Hiên quốc, hiện tại chính là thời điểm then chốt để quân địch lợi dụng.
Đối ngoại đã khó, đối nội lại càng khó thêm.
Hoàng hậu Liễu Nguyệt tuy xuất thân cao quý nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phận nữ nhân suốt ngày quanh quẩn trong chốn hậu cung, nàng căn bản không có khả năng giải quyết chính sự quốc gia. Chỉ một tháng cầm quyền, từ biên giới không ngừng gửi về tin báo chiến loạn, địch quốc đã dẫn quân tiến vào lãnh thổ nước ta, trước tình hình đó hoàng hậu Liễu Nguyệt cũng chỉ có thể lệnh cho quân đội cố gắng cầm cự, sẽ cử chi viện đến sau.
Quần thần đã sớm đứng ngồi không yên, bởi bọn họ biết ngoại trừ Triệu Minh tướng quân sẽ không có một ai có khả năng xoay chuyến cục diện hiện tại, thế nhưng nam nhân đó đã bị lưu đày vĩnh viền, chẳng bao giờ trở lại nữa.
Mặc cho hoàng hậu Liễu Nguyệt khua môi múa mép trên triều, tể tướng Lý Viễn cùng nhị hoàng tử Lữ Nghĩa vẫn một mực im lặng đứng bên cạnh xem náo nhiệt, dường như đã lường trước mọi chuyện.
Lữ Phiến Vân điềm tĩnh chắp tay cúi đầu ở một góc, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng. Một lát sau Lữ An Lạc mới thì thầm vào tai y nói gì đó, lúc này khóe miệng y mới chậm rãi giương lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt.
Đến lúc kết thúc rồi!
***
Một tháng sau, chiến loạn ở biên giới vẫn chưa dừng lại, quân đội Hồng Hiên hoàn toàn bị phe địch áp chế, dù cho chi viện chạy đến cũng không thể đấy lùi. Lúc này ở kinh thành đã trở nên hồn loạn, có vài vị quan lớn trong triều lên tiếng yêu cầu hoàng hậu giao lại binh quyền cho tể tướng cùng nhị hoàng tử, một số khác lại muốn lập thái tử để đứng ra gánh vác chính sự quốc gia, tình hình hiện tại đã loạn tới không thể loạn hơn.
Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, đêm đó hoàng đế bất ngờ tỉnh dậy, lập tức đem ngôi vị truyền lại cho Tiêu Diêu Vương. Còn hoàng hậu Liễu Nguyệt và đại hoàng tử Lữ Bội thì bị tống vào đại lao chờ ngày xử tử với tội danh mưu phản, âm mưu sát hại quân vương.
Thế nhưng làm sao Lý Viễn có thể cam lòng, lão mượn cớ hoàng đế bệnh nặng nên thần trí nửa tỉnh nửa mơ bị tứ hoàng tử bắt ép giao binh quyền, truyền giả thánh chỉ.
Năm Hồng Hiên thứ 358, tế tướng Lý Viễn cùng nhị hoàng tử Lữ Nghĩa mưu phản, cấu kết với địch, mở đường cho bọn chúng tiến vào lãnh thổ nước ta.
Hôm đó trời bất chợt nổi gió lớn, cuồng phong quét qua như muốn xóa sạch mọi thứ, sấm chớp đùng đùng giáng xuống cung điện của đế vương. Lữ Phiến Vân mặc trường bào màu vàng kim chói lọi, cao ngạo đứng trên bậc thềm nhìn xuống hai tên phản nghịch, ánh mắt hàm chứa ý vị xem thường.
"Lữ Phiến Vân, ngày tàn của ngươi đã đến rồi!" Lữ Nghĩa vung kiếm chĩa thẳng vào y mà châm chọc: "Ta còn tưởng ngơi chưa từng hưng thú vi ngài vàng, nếu bit trước tâm ngươi sâu như vậy, đáng nhẽ kẻ đầu tiên chết phải là ngươi mới đúng."
Lữ An Lạc ở một bên cười nhạo, phe phẩy khiết phiến trong tay: "Mẫu tử các ngươi thật giống nhau, toàn là một đám ngu xuẩn mãi không khôn ra được."
"Khốn kiếp!" Lữ Nghĩa căm giận nghiến răng: "Ngươi đừng quên, mẹ ngươi là muội muội của mẫu thân, ta và ngươi mới là huynh đệ ruột thịt."
"Vậy sao..." Lữ An Lạc cố ý kéo dài giọng để chọc tức hai kẻ kia.
Quả nhiên sắc mặt Lý Viễn ngày càng xấu, ngăn Lữ Nghĩa còn muốn đôi co với hai người bọn họ lại, trực tiếp ra lệnh: "Giết hết bọn chúng cho ta."
"Ta xem ai dám!!!" Thanh âm nam nhân cất lên từ đằng xa như xé trời, vừa nghiêm nghị lại vừa hữu lực.
"Không thể nào..." Chẳng biết là ai trong đám lính canh run rẩy lên tiếng: "Ngài ấy là... là Triệu Minh tướng quân."
Triệu Thiên Minh một thân oai vệ cưỡi ngựa tiến vào hoàng cung, trong lòng còn đang ôm ai đó, khi đến gần mọi người mới nhìn rõ là một thiếu niên, dù không quá xinh đẹp nhưng đặc biệt thu hút ánh nhìn.
Ớ trong lòng phu quân Nguyễn Vũ Kỳ bị nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, hắn chỉ đành bất lực lên tiếng: "Tướng công, cho ta xuống đi."
Dù gì phân cảnh này hắn cũng không phải nhân vật chính, tốt nhất là lui về sau nhường sân khấu cho người khác.
Thế nhưng Tiểu Minh Ngốc là ai chứ? Là một tên có bệnh thần kinh, chẳng những không hiếu được ý vị trong lời nói của hắn, mà còn cảm thấy ánh mắt mấy kẻ nhìn nương tử nhà mình rất đáng ghét.
"Nhìn cái gì mà nhìn, kẻ nào dám nhìn thê tử nhà ta thêm lần nữa, ta sẽ đem hắn ném vào chuồng cho thú ăn."
Triệu Thiên Minh trừng mắt cảnh cáo, sau đó quả thật không còn ai dám nhìn về phía này thêm nữa.
Đám người Triệu Phong Quảng đi bên cạnh chỉ cảm thấy mất mặt vô cùng, đây đâu phải là lúc rải cơm chó cơ chứ! Thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ lĩnh giáo được câu nói "đặc quyền của kẻ mạnh" ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]