Chương trước
Chương sau
Nghe Triệu tướng quân bảo muốn hiểu rõ về chủ tử nhà mình, Bạch Thanh Sương lấy hết can đảm hỏi ngược lại: “Đại nhân, thứ cho tiểu nhân lắm lời, chẳng biết ngài yêu thích mẫu người như thế nào?”

Hỏi hay lắm! Triệu Tinh nghe xong câu hỏi đó cũng phải ngầm tán thưởng Bạch Thanh Sương thật giỏi, đã thay hắn giải đáp nghi vấn trong lòng bấy lâu. Xét cho cùng, hắn cùng A Thạch đã đi theo bên người chủ nhân được một khoảng thời gian khá dài, đối phương ngoại trừ hứng thú với binh thao võ lược, cũng chưa từng cùng huynh đệ trong quân doanh bàn luận về bất kỳ nữ nhân nào.

Lôi Thạch ngày thường vốn lãnh đạm, căn bản chẳng bao giờ để ý đến chuyện của người khác, vậy mà hiện giờ cũng không nén nổi tò mò, hứng thú bừng bừng nghiêng lỗ tai sang đây mà hóng hớt. Cùng lúc Triệu Phong Quảng cũng lấy lại tinh thần, nhào tới trước mặt huynh trưởng nhà mình, hai mắt đầy mong đợi.

Bất thình lình Triệu Thiên Minh có vẻ khó xử, cổ y hơi rụt lại, nghĩ một lát mới ấp úng nói: “Hình mẫu sao? Ta cũng không biết nữa.

Lời này là sự thật, từ trước tới nay cảm giác này vẫn là lần đầu tiên y được nếm trải.

“.” Cả bốn người ngay lập tức hóa đá, đối phương nói vậy rồi bọn họ còn biết nói gì đây.

Mất một lúc lâu sau, Triệu Phong Quảng là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hắn thử đặt câu hỏi: “Ca ca thích người mập hay ốm, cao hay thấp?”

“Không quá quan trọng, ta thấy sao cũng được.” Triệu Thiên Minh mau chóng đáp lời.

Bạch Thanh Sương chen vào hỏi tiếp: “Thế còn giới tính thì sao, ngài thích nữ nhân hay nam nhân hơn?”

“Vấn đề này.” Y đăm chiêu đôi chút, sau vẫn thành thực trả lời: “Nếu là lúc trước sẽ là nữ nhân, nhưng hiện tại thì ta không chắc, cũng có thể là nam nhân”



Lần nữa cả bốn người bị làm cho á khẩu, trả lời không mặn không nhạt kiểu này thì bọn họ biết phân tích làm sao nữa.

Bỗng trong đầu Triệu Tinh xẹt qua một tia chớp, hắn nhanh chóng bắt lấy nó: “Vậy giữa một người mềm mỏng dịu dàng với một nam nhân cường đại mạnh mẽ, chủ tử sẽ chọn ai?”

Câu hỏi này thật sự rất có hàm ý, đặc biệt thu hút kẻ khác.

Triệu Thiên Minh không vội trả lời, mà ngẫm nghĩ thật kỹ. Nếu nói Tàn Thư dịu dàng mềm mỏng thì cũng đúng, dù vậy người kia vẫn rất mạnh mẽ, không phải loại chỉ biết khóc lóc, dựa dẫm vào người khác, suy đi nghĩ lại thật khiến người đau đầu, chẳng biết phải chọn thế nào mới đúng: “Thế các ngươi nói xem, Tàn Thư thích người như nào?”

“Là ngài đó” Bạch Thanh Sương chẳng cần nghĩ ngợi đã theo thói quen đáp lời, điều này ai ai cũng nhìn thấy mà.

Triệu Phong Quảng thấy Sương Nhi đã lên tiếng, cũng tích cực ở một bên phụ họa: “Huynh tẩu dù là khi trước hay bây giờ đều thích mỗi ca ca”

Triệu Thiên Minh ngơ ngác.

“Tướng quân phu nhân lúc trước cũng chưa từng chê bai ngài, còn nguyện ý ở bên chăm sóc, hiện tại ngài quay về liền bỏ rơi người ta, nói thật cũng quá vô tình đi.” Triệu Tinh nghĩ nghĩ lại cảm thấy đáng thương cho Tàn Thư, không khỏi muốn thay người nọ nói vài câu đòi lại công đạo.

Hắn vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng hít khí mạnh. Lôi Thạch vội vươn tay, kéo Tiểu Tinh Quái về phía mình, ánh mắt cẩn trọng nhìn chủ tử đang trừng lớn hai mắt, tùy thời sẵn sàng tự mình đứng ra lãnh trách nhiệm. Lúc bừng tỉnh Triệu Tinh cũng nhận ra mình vừa lỡ lời, cả người sốt sắng lên hết, hắn không sợ bị phạt, chỉ sợ bản thân liên lụy tới A Thạch mà thôi.

Thế nhưng, Triệu Thiên Minh chẳng những không trách phạt, còn giống như bị động kinh mà ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Đúng, cần gì phải đặt ra tiêu chuẩn cơ chứ! Dù y là tên Tiểu Minh Ngốc hay Triệu Minh tướng quân, từ đầu đến cuối người Tàn Thư thích vẫn là Triệu Thiên Minh y đó thôi. Cho nên Tàn Thư thông minh hay ngốc nghếch, yếu đuối hay mạnh mẽ, người y thích đơn giản cũng chỉ là Tàn Thư.



Thấy tướng quân đại nhân rốt cuộc đã thông suốt, bốn người bọn họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã giải quyết xong hết. Đáng tiếc thay, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu...

Trời vừa hửng sáng, Triệu Thiên Minh liền sai người đến gọi Tàn Thư thức dậy, cùng mình đi dạo kinh thành.

Mới sáng đã bị người đánh thức, vốn dĩ Nguyễn Vũ Kỳ còn muốn ngủ nướng thêm một chút, chẳng ngờ nghe thấy là phu quân rủ mình đi chơi, mặt mũi gì đó đều vứt sạch, vội vội vàng vàng thay quần áo chạy nhanh ra bên ngoài. Trước cửa đã có hai cỗ xe ngựa chờ sẵn, Nguyễn Vũ Kỳ nhìn mà ngây ngốc.

Ngồi trên xe ngựa đợi được một lúc lâu, Triệu Thiên Minh dần mất kiên nhẫn. Hết cách, y định bụng đi vào trong gọi người, ai biết được vừa nâng tay vén rèm cửa, ló đầu ra ngoài đã nhìn thấy bóng dáng thê tử đang loay hoay tìm gì đó.

Dưới ánh mai mờ ảo, làn da mỹ thiếu niên như bạch ngọc phát quang, mái tóc đen huyền mềm mại chấm thắt lưng, vì vội mà chưa kịp chải chuốt, tùy ý xõa tung. Khi nhìn tới gương mặt kia, trong lòng Triệu Thiên Minh chợt nảy ra hai câu “mi nhược xuân sơn, nhãn nhược thu thuỷ”, vẻ đẹp này thật khiến người kinh diễm.

Nhìn thấy y, Tàn Thư nhanh chóng vẫy tay chào, bạc thần nở rộ gọi: “Minh Ngốc!”

Khoảnh khắc đó, cảnh vật xung quanh liền mờ đi trông thấy, chỉ có thân ảnh Tàn Thư là vẫn rõ ràng như thế, hôm nay đối phương mặc bộ quần áo trắng tinh khôi được thêu một đôi chim hạc, Triệu Thiên Minh nhìn mà không dám rời mắt, y tự hỏi người trước mặt liệu có phải là thần tiên hạ phàm hay không?

Chưa đợi y phản ứng, Tàn Thư đã đến trước mặt.

“Minh Ngốc, chàng sao vậy?” Nguyễn Vũ Kỳ lo lắng hỏi, đưa mặt áp sát lại gần người nọ.

Lần này tướng quân đại nhân không theo bản năng mà tránh né, tầm mắt rơi xuống hai cánh môi mỏng Tàn Thư đang đóng mở, có một loại xúc động muốn chạm vào, trông qua thật mềm mại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.