Lại một ngày mới bắt đầu.
Những lời bộc bạch chân tình của Tàn Thư nói vào ngày hôm đó cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí Triệu Thiên Minh, dù là trong mộng cũng không thể xóa đi. Y xếp bằng ngồi trên ghế đá ở đình viện, một bên chống cằm nhìn cảnh sắc bên ngoài, hồn phách căn bản đã bay đi mất, hoàn toàn không chú ý đến việc bốn kẻ lắm lời đã lén lút theo dõi từ lâu.
Triệu Phong Quảng đưa tay vuốt ve cái cằm nọng thịt của mình, ánh mắt tinh tường mà suy đoán ra trong đầu huynh trưởng đang nghĩ gì, hắn nói với ba người bên cạnh: “Cá cắn câu rồi!”
“Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Bạch Thanh Sương nghiêng đầu, đôi mắt mèo linh động chớp chớp vài cái nhìn người nọ, một khắc đó ấy vậy mà khiến Triệu Phong Quảng ngây người.
Thật dễ thương! Hắn thầm khen một tiếng, khi sực tỉnh lại ngại ngùng quay mặt sang hướng khác, dời sự chú ý lên người huynh trưởng: “Với tính cách cứng đầu của ca ca, không cho huynh ấy nếm chút cay đắng, chắc chắn sẽ không tự mình thừa nhận đâu. Các ngươi thấy ta nói đúng không.” Triệu Phong Quảng vừa nhìn sang, liền bắt gặp bốn con mắt sáng quắc của Lôi Thạch và Triệu Tinh đang chăm chú nhìn mình, hắn nhất thời chưa hiểu chuyện gì, nghi vấn hỏi: “Làm... làm gì nhìn ta dữ vậy, bộ trên mặt ta dính gì à?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại không hẹn trước mà nhìn về phía Bạch Thanh Sương còn đang ngơ ngác, đầu óc liền sáng tỏa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-phu-tuong-quan/3646273/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.