Chương trước
Chương sau
Lại một ngày mới bắt đầu.

Những lời bộc bạch chân tình của Tàn Thư nói vào ngày hôm đó cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí Triệu Thiên Minh, dù là trong mộng cũng không thể xóa đi. Y xếp bằng ngồi trên ghế đá ở đình viện, một bên chống cằm nhìn cảnh sắc bên ngoài, hồn phách căn bản đã bay đi mất, hoàn toàn không chú ý đến việc bốn kẻ lắm lời đã lén lút theo dõi từ lâu.

Triệu Phong Quảng đưa tay vuốt ve cái cằm nọng thịt của mình, ánh mắt tinh tường mà suy đoán ra trong đầu huynh trưởng đang nghĩ gì, hắn nói với ba người bên cạnh: “Cá cắn câu rồi!”

“Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Bạch Thanh Sương nghiêng đầu, đôi mắt mèo linh động chớp chớp vài cái nhìn người nọ, một khắc đó ấy vậy mà khiến Triệu Phong Quảng ngây người.

Thật dễ thương! Hắn thầm khen một tiếng, khi sực tỉnh lại ngại ngùng quay mặt sang hướng khác, dời sự chú ý lên người huynh trưởng: “Với tính cách cứng đầu của ca ca, không cho huynh ấy nếm chút cay đắng, chắc chắn sẽ không tự mình thừa nhận đâu. Các ngươi thấy ta nói đúng không.” Triệu Phong Quảng vừa nhìn sang, liền bắt gặp bốn con mắt sáng quắc của Lôi Thạch và Triệu Tinh đang chăm chú nhìn mình, hắn nhất thời chưa hiểu chuyện gì, nghi vấn hỏi: “Làm... làm gì nhìn ta dữ vậy, bộ trên mặt ta dính gì à?”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại không hẹn trước mà nhìn về phía Bạch Thanh Sương còn đang ngơ ngác, đầu óc liền sáng tỏa, thì ra Triệu Ù thích tên này a!

Bản tính Triệu Tinh vốn ồn ào, ưa thích náo nhiệt, theo như cách người khác nhận xét chính là chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hiện tại nắm được thóp của đối phương, cái mồm bộ bộ cả ngày của hắn làm sao mà đóng lại được, ngay tức khắc buông lời trêu ghẹo: “Ngươi sốt sao, thế nào mặt lại đỏ như mông khỉ thế kia!”

“Ta, ta... Miệng lưỡi Triệu Phong Quảng từ trước đến nay chưa ngán một ai, ngoại trừ huynh tẩu Tàn Thư, vậy mà lúc này một lời biện giải cũng không thốt lên được. So với ca ca Triệu Thiên Minh ngu ngốc nhà mình, thì hắn từ lâu đã nhận ra bản thân thích Sương Nhi rồi, thế nên hắn cũng muốn biết đối phương có cảm giác đồng dạng như vậy không?

Đáng tiếc thay, trước những lời vui đùa của Triệu Tinh, Bạch Thanh Sương vẫn trưng ra khuôn mặt bình tĩnh không chút phản ứng, nói đúng hơn là nghe không hiểu, thấy vậy Triệu Phong Quảng cũng chỉ đành tự mình thở dài, xem ra hành trình chinh phục trái tim mỹ nhân của hắn còn phải trải qua dài dài.



Đang lúc bốn người bọn họ còn mải mê chơi trò đoán ánh mắt, Triệu Minh tướng quân chẳng nói chẳng rằng như hồn ma xuất hiện trước mặt, khiến cả đám bị hù khiếp vía, hàng vạn ngôn ngữ mắng chửi đều lần lượt phun tào: “Con m* nhà ngươi, muốn dọa chết lão tử hay gì!”

Đến lúc kịp nhận ra bản thân lỡ lời, cả đám đều vội vàng bịt chặt miệng lại, mồ hội đổ ròng ròng, trong đầu thầm niệm “không nghe thấy gì, không nghe thấy gì”, nhưng xui xẻo rồi, từng câu từng chữ bọn họ vừa mắng đều bị Triệu Thiên Minh nghe rõ mồn một, y nguy hiểm nheo mắt hỏi lại: “Các ngươi là ăn nhầm gan hùm mật gấu hết rồi đúng không?”

Sau đó mọi người trên dưới phủ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy bốn người Triệu Phong Quảng bị bắt chạy bộ quanh phủ, còn phải vừa chạy vừa rối rít xin lỗi: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân biết tội rồi.”

Lữ Phiến Vân mới vừa cãi nhau với Tàn Thư vài ngày trước, trong người vẫn còn buồn bực, tình cờ đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, cơn nóng giận lại lần nữa dâng trào: “Đúng là điên hết mà!!!”

Ở một bên khác, Nguyễn Vũ Kỳ vẫn chưa hay biết mọi chuyện đang diễn ra bên này, hắn đang còn bận tìm hiểu đống sách “tuyệt kỹ luyện khí” mà Triệu Tinh vừa đưa sang lúc sáng, càng xem càng cảm thấy nhức nhức đầu, cũng chẳng có thời gian mà để ý đám hạ nhân đang tụm năm tụm bảy tám chuyện. Hắn ép chính mình phải nhanh chóng thành thục võ công ở triều đại này là có lý do, ngoại trừ việc để tự vệ và bảo vệ người xung quanh, hơn thế nữa là do câu nói của Triệu Tinh, người kia bảo Tiểu Minh Ngốc chỉ thích nam nhân cường đại, tốt nhất là mạnh mẽ đến mức có thể đứng ngang hàng với y.

Dù bất cứ giá nào, Nguyễn Vũ Kỳ hắn cũng phải học bằng được võ công cái thế, chỉ có như vậy hắn mới dám sánh vai bên cạnh phu quân nhà mình.

Quay trở lại đình viện, Triệu Thiên Minh sau một hồi trút giận hả hê cũng chịu buông tha cho bốn người họ, bù lại cả đám phải giúp y tìm hiểu Tàn Thư. Triệu Phong Quảng ngồi trên đất thở hồng hộc, bình thường hắn vốn đã béo, lúc này cả toàn thân đều đỏ hỏn lên trông qua không khác gì một con lợn quay chín giữa tiết trời nắng gắt, hiện tại thở còn không ra hơi, ai rảnh đâu mà quan tâm đến ca ca nhà mình, thậm chí hắn còn có ý nghĩ đem huynh tẩu gói thành quà tặng oách đi cho xong chuyện.

So với Triệu Phong Quảng, Bạch Thanh Sương vẫn có đôi phần đỡ hơn chút, dù gì ngày thường hắn cũng đã quen lao động chân tay, chỉ là chạy vài vòng sân cũng không mất mạng được. Hắn đã bình thường như vậy, Triệu Tinh cùng Lôi Thạch xuất thân từ doanh trại, một chút này cũng chẳng hề hấn gì, chỉ như kiến cắn gãi ngứa mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.