Mục Tuỳ đưa Mạnh Như Ký đáp xuống từ trên trời đêm.
Chính điện thành Trục Lưu đã bị phá huỷ một nửa, nhưng thành Trục Lưu vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều.
Mạnh Như Ký muốn tìm Trản Diệp, Mục Tuỳ liền cảm nhận khí tức của Trản Diệp, đến bên dưới cây Nhân Duyên.
Nàng đã nghe nói đến cây Nhân Duyên rất nhiều lần, thậm chí còn từng thấy ảo ảnh cây Nhân Duyên do Mục Tuỳ tạo ra, nhưng khi cái cây này thực sự xuất hiện trước mặt, Mạnh Như Ký vẫn cảm thấy chấn động.
Tán cây cực lớn, như một đám mây che trên đỉnh đầu, bên trên có rất nhiều nụ hoa, giống như Diệu Diệu nói, đã đến mùa cây Nhân Duyên nở hoa.
Trong những thân cây thô ráp, mơ hồ chảy xuôi ánh sáng màu đỏ.
Từng tia sáng đều liên kết với tên của hai người, chữ rất nhỏ nhưng rất rõ ràng, có ánh sáng nhân duyên rực rỡ chói mắt, có ánh sáng lại tăm tối khó phân.
Mạnh Như Ký không tốn nhiều công sức đã nhìn thấy tên của mình và Mục Tuỳ trên thân cây.
Không vì gì khác, chỉ vì bây giờ bọn họ là hai cái tên sáng nhất trên cây, tuy nhỏ, nhưng lại phát ra ánh sáng chói mắt.
"Cái cây này dùng tình yêu để phát sáng sao?" Mạnh Như Ký tuỳ tiện trêu chọc một câu: "Hình như chúng ta yêu khá sâu đậm đó."
Mục Tuỳ vừa đáp đất đã nhìn thấy chữ trên cây, nhưng hắn không nói gì, lúc này nghe Mạnh Như Ký trêu chọc thì cũng không nói, có điều ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-nhu-ky/2571044/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.