Chương trước
Chương sau
Trong không trung, ánh vàng bay đến càng lúc càng nhiều, ngoài hẻm nhỏ, tiếng bước chân hỗn loạn cũng vô cùng rõ ràng.

Mạnh Như Ký muốn ló đầu ra nhìn, nhưng lại bị Mục Tuỳ kéo về. Hắn tiến lên một bước, chắn trước mặt Mạnh Như Ký, ném cho Mạnh Như Ký một ánh mắt "đứng đằng sau".

Mạnh Như Ký nhướng mày, thầm nghĩ đã lúc này rồi mà hắn vẫn so đo.

Mà đúng lúc này, Mục Tuỳ đang chuẩn bị ló đầu ra thì vài ánh sáng bạc giáng xuống từ trên trời, hầu hết rơi về phía cây Nhân Duyên, chỉ có một ánh sáng bạc rơi xuống trước mặt bọn họ.

Là quân sĩ mặc giáp đen của thành Trục Lưu.

Người đáp xuống nhìn có vẻ chưa đến mười bảy, vẫn còn là một thiếu niên. Cậu ta đứng lên, trực tiếp mặt đối mặt với Mục Tuỳ.

Thiếu niên ngẩn người, hiển nhiên đã nhận ra người trước mặt là ai.

Sắc mặt Mục Tuỳ âm trầm, lắng nghe động tĩnh phía cây Nhân Duyên, dường như đang suy nghĩ xem nên ra tay lúc nào.

Vào lúc Mục Tuỳ gỡ ra một viên gạch từ trên tường, Mạnh Như Ký đã chuẩn bị đánh ngất người tới.

"Bên phía ngươi có người không?" Một bên khác truyền tới một tiếng gọi.

Hòn đá của Mạnh Như Ký đã giơ lên.

"Không..." Thiếu niên ngơ ngẩn nhìn Mục Tuỳ, mở miệng đáp: "Không có..."

Câu này khiến hòn đá trong tay Mạnh Như Ký khựng lại, nàng nhìn thiếu niên, chỉ thấy thiếu niên nín nhịn đến đỏ bừng mặt: "Ở đây không có ai!"

Thiếu niên này mặc trang phục quân sĩ thành Trục Lưu, cũng không thể vì nể mặt nàng mới giúp bọn họ che giấu... Vì thế Mạnh Như Ký lại quay đầu nhìn Mục Tuỳ.

Mục Tuỳ im lặng đối mặt với thiếu niên, ánh mắt như thể tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng lại có chút run rẩy.

"Không có ai thì ngươi kì kèo ở đây làm gì!" Một ánh sáng bạc khác cũng đáp từ trên trời xuống, dừng ở bên cạnh thiếu niên.

Mạnh Như Ký hơi bất ngờ, lại nắm chặt hòn đá trong tay, mà sau khi đáp đất, quân sĩ mặc giáp đen kia cũng lộ ra vẻ mặt chấn động giống hệt thiếu niên.

Hắn ta cũng ngơ ngác nhìn Mục Tuỳ, há hốc miệng, cuối cùng lại bàng hoàng ngậm lại.



Sau đó hắn ta cũng đứng trước mặt Mục Tuỳ giống thiếu niên.

"Sang bên đó kiểm tra! Các ngươi rốt cuộc đang chậm trễ gì thế!" Một đầu khác của hẻm nhỏ truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, như thể có một đám người đang vội vã chạy qua đây.

Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đang đứng ở một chỗ lõm vào trong hẻm, người tới nhất thời không thấy bọn họ, chỉ có thể thấy hai quân sĩ giáp đen sững sờ đứng bên hốc.

Đám người kia tới rất nhanh, thậm chí khi bắt gặp thiếu niên tới đầu tiên thì còn trực tiếp đập thiếu niên đó một cái. Thiếu niên bị đánh nhưng không lên tiếng, quân sĩ đánh cậu ta vừa quay đầu liền ngẩn người.

Lần này, một đám quân sĩ cộng thêm hai người tới trước, tổng cộng bảy tám người, thân hình cao lớn, vây chặt nơi Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đang trốn, thậm chí còn khiến người khác hơi khó thở.

Tất cả mọi người đều nhìn Mục Tuỳ, sau đó không hẹn mà cùng lựa chọn chấn động, im lặng.

"Đội các ngươi!" Nơi xa hơn truyền đến tiếng hét: "Có phát hiện không!"

Bảy tám tráng sĩ, mười mấy con mắt nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, sau đó đồng loạt trả lời: "Không có!"

Như thể bị mù...

Mạnh Như Ký đặt hòn đá trong tay xuống, "bộp" một tiếng, khiến mấy quân sĩ đối diện dường như phản ứng lại, có người bắt đầu lục đồ trong thắt lưng, có người quay đầu nhìn về phía xa.

"Hình như có người của thành khác tới." Có người nói rất nhỏ: "Chúng ta đừng ở đây."

Mấy đồng bạc và một đồng tiền được chuyển đến tay thiếu niên, thiếu niên lấy tiền mình ra, sau đó đưa tất cả chỗ tiền cho Mục Tuỳ.

Cậu ta không nói với Mục Tuỳ câu nào, nhưng lại giống như đã nói ngàn vạn câu "Bảo trọng".

Bảy tám quân sĩ, xoay người ra khỏi con hẻm, như thể đã tuần tra một nơi không người, không ai mở miệng nghị luận bất kỳ câu nào.

Mục Tuỳ cũng không chậm trễ, hắn nắm lấy tiền trong tay, mở ra trận pháp, ánh sáng loé lên, trực tiếp dẫn Mạnh Như Ký rời đi.

Các quân sĩ vẫn chưa ra khỏi con hẻm, cảm thấy sau lưng loé lên ánh sáng, nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, sau đó tiếp tục tiến lên, không ai quay đầu.

"Không ngờ đó." Ngoi lên từ trận pháp dưới đất, Mạnh Như Ký vừa đứng vững đã nói với Mục Tuỳ bên cạnh: "Quân sĩ thành Trục Lưu cũng khá trung thành với ngươi, trước đây có lẽ ngươi đối xử với bọn họ không tệ nhỉ."

Mục Tuỳ nhìn thành Trục Lưu trong màn đêm phía xa, thành Trục Lưu dựa vào núi, bây giờ cho dù cách rất xa vẫn có thể nhìn thấy. Trong màn đêm, càng ngày càng nhiều thuật pháp vàng kim tụ về hướng đó.

Nhưng giọng nói của Mục Tuỳ rất lạnh lẽo:

"Ta dựng thành Trục Lưu, chỉ là vì ngàn vàng mà thôi."

"Nhưng hình như bọn họ không cho là vậy." Mạnh Như Ký chỉ vào số tiền trong tay Mục Tuỳ, không nhiều, tổng cộng sáu bạc mười tám đồng: "Đây hình như là số tiền đầu tiên ta thấy được cho không vì lợi ích từ khi ta ở vùng đất Vô Lưu. Bọn họ có tình cảm với ngươi."

Mục Tuỳ rũ mắt, sau một khắc im lặng, hắn lấy ba bạc chín đồng trong tay ra: "Của ngươi."

Tiền đưa đến trước mặt cũng không có đạo lý không nhận, Mạnh Như Ký chớp mắt, nói một câu "Cảm ơn" rồi nhận lấy tiền, nhanh đến mức không cần suy nghĩ.

Đợi khi tiền đã vào túi, nàng mới nhớ ra: "Đây là tiền hộ mệnh mà quân sĩ cho ngươi, ta không nên giữ..."

"Phu nhân hà tất phải khách khí với ta." Mục Tuỳ lạnh nhạt nói: "Bây giờ nàng đã là nửa tính mạng của ta. Trước tiên đừng cất đi vội, tự xử lý vết thương trên người nàng đi."

Mạnh Như Ký nghe mà có chút sững sờ, không biết người ngày thường sáng nắng chiều mưa này đang quan tâm nàng thật, hay đang chế giễu nàng.



Mạnh Như Ký không đáp, nhưng vẫn nghe lời hắn, lấy tiền ra, nhìn sang bên cạnh, tìm một tảng đá tạm ổn rồi ngồi lên, sau đó thi triển thuật pháp trị liệu trên tay, phủ lên vết thương của mình: "Ngươi cũng điều tức một lúc đi." Mạnh Như Ký liếc Mục Tuỳ: "Ta không biết ngươi dùng lệ khí thế nào, nên không giúp được."

Mục Tuỳ không nhiều lời, cũng ngồi xuống bên cạnh Mạnh Như Ký.

Hai người tự mình trị thương, trong đêm chỉ nghe thấy tiếng côn trùng, vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa bởi vì mây trên bầu trời đều đã tản hết nên ánh trăng đêm nay rất sáng, chiếu xa ngàn dặm, kéo theo bóng của hai người, như thể bọn họ đang dựa vào nhau.

Bây giờ trên người Mạnh Như Ký chỉ còn vết thương da thịt, lệ khí trong máu đã được Mục Tuỳ hút đi, nàng điều tức một lúc, cảm thấy cơ thể đã tốt hơn liền bắt đầu quan tâm đến Mục Tuỳ bên cạnh.

Mục Tuỳ dường như khó chịu hơn nàng rất nhiều.

Lúc điều tức, trán hắn đổ rất nhiều mồ hôi, từng giọt rơi xuống, người ngày thường nhẫn nhịn mà lúc này cũng nhíu chặt mày, đáng sợ hơn là, trong cơ thể hắn như thể truyền đến tiếng xương cốt siết chặt, "lắc rắc lắc rắc", nghe mà ghê răng.

Mạnh Như Ký vốn định tự dưỡng thương, không quan tâm hắn nhiều, nhưng hắn nhìn có vẻ rất bất ổn, Mạnh Như Ký liền dừng thuật trị liệu của mình, chăm chú nhìn Mục Tuỳ.

Mà nàng vừa dừng thuật trị liệu, Mục Tuỳ cũng mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Lệ khí của ngươi sao thế?"

"Vết thương của ngươi sao rồi?"

Hai người gần như đồng thời hỏi đối phương một câu hỏi.

Nếu trước đó Mạnh Như Ký vẫn hơi nghi ngờ rằng Mục Tuỳ có đang châm chọc mình không, thì bây giờ nàng đã rất chắc chắn, tiểu tử này thực sự quan tâm đến vết thương của nàng...

"Vết thương ngoài da." Mạnh Như Ký đáp: "Ngươi nhìn có vẻ khó chịu hơn ta đấy."

Mục Tuỳ nâng tay, ôm tim: "Như ngươi nói, phá huỷ trận pháp đoạ thiên, không dễ như vậy."

"Ta còn nghe thấy tiếng xương ngươi kêu..."

"Lệ khí của Trản Diệp hơi xung đột với lệ khí vốn có của ta thôi. Trong thời gian ngắn không điều tức được thì lâu dần sẽ không sao."

Mục Tuỳ đáp rất thản nhiên, Mạnh Như Ký nghiêng đầu nhìn hắn.

Đôi mắt nhìn chằm chằm đến khi Mục Tuỳ chủ động mở miệng: "Ngươi muốn hỏi gì, thì hỏi là được."

"Thế nên... ngươi thực sự là thần linh nắm giữ lệ khí?"

"Thần linh không có mệnh cách." Mục Tuỳ nói: "Bây giờ ta, là người."

"Bây giờ là người, vậy trước đây thì sao?"

Mục Tuỳ im lặng một giây, lần này, chỉ trong một giây: "Không phải ngươi đã đoán ra rồi sao. Thiên thần."

Cho dù đã đoán ra, nhưng nghe Mục Tuỳ chính miệng thừa nhận, Mạnh Như Ký vẫn phải hít vào một hơi.

"Đúng thật là..." Nàng tiếp tục quan sát Mục Tuỳ: "Vậy ngươi từ thần thành người thế nào?"

"Năm ngàn năm trước, trận chiến tiên thần, thiên thần bại trận, để bảo vệ ta mà chư thần đã tước thần cách của ta, biến ta thành phàm nhân, rơi xuống hạ giới." Mục Tuỳ nói rất nhẹ nhàng, chuyện bị tước thần cách nghe đơn giản như thể một chú chó bị trẻ con nhéo lông.



Nếu không phải trước đây Trản Diệp nhắc đến một câu "Các thiên thần dùng cột băng chọc thủng da thịt ta, róc xương cốt ta", Mạnh Như Ký nghe Mục Tuỳ nói có lẽ sẽ thực sự cho rằng tước bỏ thần cách là chuyện rất đơn giản...

Mạnh Như Ký rũ mắt, nhìn mu bàn tay Mục Tuỳ, xương cốt tạo thành những đường nét đẹp đẽ dưới làn da hắn.

Mà Mạnh Như Ký biết, thần cách của thiên thần giống như nội tức của người tu tiên, tồn tại trong từng tấc da thịt, từng tấc da thịt của hắn, có lẽ đều từng bị xé rách.

Hắn nhất định từng trải qua... một trận hành hạ không thể tưởng tượng nổi.

Đầu ngón tay Mạnh Như Ký động đậy, không biết tại sao, trong lòng nàng chợt cảm thấy ngứa ngáy không thể khống chế, cơn ngứa này không khiến nàng đưa tay lên da mình, ngược lại xúi giục nàng nâng tay đặt lên mu bàn tay của Mục Tuỳ.

Dưới ánh trăng sáng, nàng nhìn thấy bàn tay mình phủ lên mu bàn tay Mục Tuỳ, nàng vuốt ve đường nét xương cốt trên làn da hắn: "Nghe có vẻ... rất đau..."

Mạnh Như Ký ma xui quỷ khiến nói ra câu này, nàng nhìn Mục Tuỳ, vì thế, nàng liền nhìn thấy dáng vẻ bản thân đau lòng trong mắt Mục Tuỳ.

Như bị bỏng, Mục Tuỳ sững người, ngón tay rụt lại, động tác không mạnh, nhưng lại rút bàn tay mình khỏi tay Mạnh Như Ký.

"Vẫn ổn." Hắn duy trì sự lạnh nhạt của mình: "Đã không nhớ rõ nữa. Có điều, có một chuyện trùng hợp. Trước đây vì giấu chuyện lệ khí nên chưa từng kể cho ngươi."

"Chuyện gì?"

"Sau khi bị tước thần cách, ta rơi vào trong một hồ băng ở nhân gian rồi ngủ say. Để tránh bị tiên nhân phát hiện, đuổi cùng giết tận, ta đã say ngủ mấy ngàn năm. Hơn ngàn năm trước, ta cuối cùng cũng tỉnh lại dưới đáy hồ."

"Hồ băng... hơn ngàn năm..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm, như thể nhớ đến gì đó.

Mục Tuỳ gật đầu: "Là ngày ngươi cứu Trản Diệp." Hắn nhìn Mạnh Như Ký, trong đôi mắt đen thẳm không có tính toán, không có thâm trầm, sạch sẽ như một miếng thuỷ tinh trong suốt nhất. Hắn nói với Mạnh Như Ký: "Ánh sáng khi ngươi cứu hắn, đã đánh thức người ngủ say dưới đáy hồ là ta."

"Mạnh Như Ký, ta mới nên cảm ơn ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.