Mạnh Như Ký bị Mục Tuỳ ôm eo đứng trong không trung, bên dưới cách bọn họ mấy chục trượng, vẫn là cái hố sâu màu đen đang há to "miệng". Một bên khác là Trản Diệp vẫn chưa rời đi.
Hắn ta kinh ngạc, sững sờ.
Mà bên dưới ba người họ là biển mây dần tan đi, bên dưới biển mây là Yết Thiên Các đổ sập, núi non vỡ vụn, gạch đá lăn lộn, và thành Trục Lưu chết chóc, không rõ tình hình.
Nàng nhìn Mục Tuỳ bên cạnh, rồi nhìn lệ khí màu đen quanh người hắn, nàng thậm chí còn nâng tay khua khua trước người hắn, muốn xua lệ khí đi, nhưng lại phát hiện lệ khí quây thành một vòng trong không trung, sau đó quay về trong cơ thể Mục Tuỳ.
Đây chính là lệ khí của hắn, không sai.
Không rửa sạch được.
Mạnh Như Ký nghiêng đầu, nhìn một bên mặt Mục Tuỳ, nhìn khuôn mặt ban đầu vẫn còn thiếu niên không biết đã trở nên trưởng thành từ lúc nào, nhất thời, nàng rất khó đoán ra tâm trạng của mình.
Thì ra, thứ lấp đầy cơ thể hắn, là sức mạnh mà lệ khí mang lại.
Thế nên, hắn mới bị phản phệ bởi sức mạnh nội đan của nàng. Bất luận là đối phó với Diệp Xuyên trong huyễn cảnh của Diệp Xuyên trước kia, hay là đối phó với Trản Diệp sau khi bọn họ gặp Trản Diệp, trong lúc Mục Tuỳ sử dụng sức mạnh nội đan để tiêu trừ lệ khí của bọn họ, trong cơ thể hắn, cũng đang chịu thương tổn tương tự.
Mấy đêm hắn và nàng yên tĩnh ở riêng, vết thương như thể "vĩnh viễn không thể chữa lành" trong cơ thể hắn, lại đều là vết thương do hắn tự tạo...
Tâm trạng của Mạnh Như Ký, vô cùng phức tạp.
Không kịp nghĩ kỹ, khoé mắt nàng đột nhiên liếc thấy một tia sáng kỳ dị.
Nàng nhìn theo ánh sáng, thấy trong không trung phía xa có một tia sáng rất mảnh, giống như sợi tơ do một con ve xuân nhả ra.
Lúc này, ánh sáng cuối cùng ở đường chân trời biến mất, sắc trời tối dần, "sợi tơ" đó càng bắt mắt hơn. Mạnh Như Ký nhìn thấy, sợi tơ đó nối từ mặt đất rất xa lên trời, thẳng tiến, đến bên dưới bọn họ.
Mạnh Như Ký nhìn ra, đây là một thuật pháp kim quang.
Thuật pháp liên kết với phần rìa hố đen dưới chân bọn họ, giống như sức của kiến càng kéo một cái cây cổ thụ, ngăn không cho rìa hố đen mở rộng.
Có người muốn ngăn chặn tai hoạ này từ bên dưới.
Mạnh Như Ký dời mắt, sau đó hai mắt trừng lớn.
Bởi vì, sắc trời càng ngày càng tối, nàng nhìn thấy một sợi tơ khác bên rìa hố đen, không chỉ một sợi, hai sợi...
Xung quanh miệng hố màu đen đã đầy một vòng tơ dày đặc, mỗi sợi tới từ một hướng khác nhau, lấy hố đen làm trung tâm, nối với bốn phương tám hướng như một cái mạng nhện.
Nói cách khác, bọn họ giống như đang dùng tơ khâu khâu vá vá trong sắc trời, dệt thành một miếng vải vá trời, chống đỡ bầu trời đang bị trận pháp đoạ thiên xuyên thủng.
Mạnh Như Ký biết, mỗi sợi tơ đều bắt nguồn từ một người dưới đất, bọn họ đang dùng sức mạnh lớn nhất của mình để duy trì "sợi tơ" nhìn như thể vừa kéo đã đứt này.
Mà bọn họ cũng thực sự dùng sức mạnh của kiến càng để lay động cây cổ thụ, dùng cánh tay châu chấu chặn lại bánh xe cực lớn.
Trận pháp đoạ thiên đã bị khắc chế.
Chứng cứ là trận pháp đoạ thiên lúc này chỉ to bằng lúc Mạnh Như Ký vừa tiến vào, hơn nữa cũng không nuốt đồ đạc nữa.
Mạnh Như Ký bừng tỉnh, tại sao Trản Diệp lại ở đây... Vì người dưới đất không muốn để âm mưu của hắn ta thành công, không muốn thả hắn ta đi, bọn họ đều đang đấu tranh.
"Vùng đất Vô Lưu, vẫn còn người muốn cứu." Mạnh Như Ký lẩm bẩm, lập tức quyết định buông xuống mọi nghi ngờ với Mục Tuỳ, giải quyết Trản Diệp trước.
Nhưng chưa đợi nàng mở miệng, Mục Tuỳ đang một tay ôm nàng đã nâng bàn tay còn lại lên.
"Kẻ trộm thần cũng dám vọng ngôn về lời dặn của thần?"
Một câu nói, như thể thực sự tới từ thời xa xưa, là lời phán xét lạnh lẽo của thiên thần.
Mạnh Như Ký chỉ thấy Mục Tuỳ động đậy ngón tay, trong đôi mắt đen kịt của hắn như có cơn lốc đỏ tươi chuyển động, giây tiếp theo, lệ khí trên người Trản Diệp tuôn ra như nước lũ, lao về phía Mục Tuỳ.
Trản Diệp thoáng chốc kinh ngạc, sau đó cũng lập tức nâng tay, niệm quyết muốn giữ lại lệ khí trên người.
Nhưng không có tác dụng gì.
Từng tia lệ khí đều thần phục Mục Tuỳ, lao về phía hắn, sau đó dung nhập vào cơ thể hắn.
Hắn giống như một vị thần kiểm soát lệ khí.
Mạnh Như Ký đoán, có lẽ vừa rồi trong vực sâu, những mũi tên từ lệ khí đó vốn không phải đang tấn công hắn, mà là đang dâng hiến cho hắn.
Mạnh Như Ký nhìn Mục Tuỳ, vẻ mặt hắn lạnh lẽo, trong ánh mắt, ánh sáng từ cơn lốc màu đỏ vẫn xoay tròn. Hắn không nhìn Mạnh Như Ký, chỉ nhìn chằm chằm Trản Diệp, như nhìn núi, nhìn nước, nhìn một vật chết...
Không cho Trản Diệp quá nhiều thời gian, lệ khí màu đen trên người hắn ta chớp mắt đã bị hút sạch, thậm chí sức mạnh để hắn ta duy trì thuật ngự gió cũng không còn, cơ thể hắn ta bắt đầu rơi nhanh.
Mất đi lệ khí, ở vùng đất Vô Lưu Trản Diệp cũng không khác gì người thường, cần vàng bạc mới có thể sử dụng thuật pháp, mà trước đó vàng bạc trên người hắn ta đã bị Mạnh Như Ký trộm, tiêu sạch toàn bộ trong trận pháp đoạ thiên.
Mạnh Như Ký nhìn hắn ta rơi xuống, khoé miệng nàng động đậy, nhưng không nói gì.
Nàng nhìn vẻ mặt Trản Diệp, hắn không vùng vẫy, sợ hãi, đau khổ. Hắn ta vẫn kinh ngạc nhìn Mục Tuỳ, vẻ mặt sáng tỏ, không cam tâm, còn có... ghen tị...
Mạnh Như Ký đương nhiên biết, Trản Diệp lúc này, tất nhiên không phải đang ghen tị chút tình cảm nhỏ bé.
Nàng biết, nguyện vọng lớn nhất đời này của Trản Diệp là diệt thế. Thứ hắn ta tự thấy kiêu ngạo nhất là... lệ khí thần ban. Hắn ta cho rằng bản thân là người được thiên thần lựa chọn, thiên thần bảo hắn dựng lại trật tự thế gian.
Nhưng bây giờ, hắn ta dường như nhìn thấy thiên thần chân chính mà hắn ta sùng bái.
Mà thiên thần này, đứng ở phía đối lập với hắn ta.
Hắn dùng lệ khí... cứu người.
Bóng dáng Trản Diệp rất nhanh rơi khỏi vị trí biển mây ban đầu, Mạnh Như Ký nhìn tốc độ hắn ta rơi xuống ngày càng nhanh, mà bên cạnh lại có một tia sáng vàng lao đến. Mạnh Như Ký nhìn kỹ, là Mạc Ly!?
Hắn giật Trản Diệp đi giữa không trung.
Lão già này lại muốn làm gì?
"Ngươi xử lý trận pháp đoạ thiên này trước đi, cho ta chút vàng." Mạnh Như Ký nói với Mục Tuỳ: "Để ta xuống trước..."
Cánh tay ôm nàng của Mục Tuỳ lại không hề buông lỏng.
"Ngươi phải ở cạnh ta."
Rất cứng đầu.
Không biết là bị kích thích gì.
Mạnh Như Ký hơi bất ngờ, trước đây đã phân rõ hành động trong mộng, sao bây giờ lại biến thành thế này.
Mục Tuỳ khẽ nghiêng người, lòng bàn tay nhắm chuẩn trận pháp đoạ thiên, sau đó năm ngón xoay chuyển, ánh sáng đỏ tươi trong mắt hắn càng đậm, lệ khí trong trận liền bị hắn gọi ra, từng cụm từng cụm, những mũi tên lệ khí nhìn có vẻ rất hung hãn trong trận trước đây, bây giờ đều biến thành lông tơ trong tay hắn, mặc hắn cầm nắn.
Đợi khi lệ khí tụ lại, hắn nắm tay, lệ khí tan ra như mây, biến thành một thứ như đám mây đen cực lớn trên bầu trời đêm.
Ánh vàng kéo theo trận pháp đoạ thiên chiếu sáng trời đêm, càng khiến đám mây lệ khí này thêm đáng sợ.
Mục Tuỳ nắm tay, mây đen liền bao quanh trận pháp đoạ thiên, trận pháp đoạ thiên và mây đen như cắn nuốt, đấu đá lẫn nhau.
Ánh vàng dưới đất kéo giữ trận pháp đoạ thiên cũng bắt đầu dao động, run rẩy theo, có tơ vàng đứt đoạn, có tơ vàng thậm chí còn hoá thành bụi, lơ lửng trong không trung, như thể muốn đổ một trận mưa vàng.
Mục Tuỳ siết tay, đám mây đen như phát ra tiếng sấm, trong tiếng "đùng đoàng", trận pháp đoạ thiên hoàn toàn bị nuốt chửng, toàn bộ tơ vàng cũng đứt theo, trận mưa màu vàng thực sự rơi xuống từ bầu trời đêm, khiến chân trời được chiếu sáng như ban ngày.
Nơi Mục Tuỳ và Mạnh Như Ký đứng trong không trung là chỗ tối tăm duy nhất trong ánh sáng này.
Sức mạnh tiêu tan của trận pháp đoạ thiên bị mây đen nuốt hết, mà cuối cùng, toàn bộ mây đen lại tụ về bên cạnh Mục Tuỳ.
Dưới ánh sáng của mưa vàng, tất cả những thay đổi này đều bị người bên dưới nhìn thấy rõ.
Một thảm hoạ huỷ diệt vùng đất Vô Lưu được giải quyết tại đây, nhưng Mạnh Như Ký cũng biết, khi trận mưa vàng này lắng xuống, sóng gió về Mục Tuỳ có lẽ mới thực sự bắt đầu.
Người sở hữu lệ khí và thao túng được lệ khí, bất luận là ở nhân gian hay ở vùng đất Vô Lưu, đều sẽ không được chào đón...
Thậm chí... sẽ bị sát hại.
Giống như Diệp Xuyên trước đây và Trản Diệp hiện tại.
Cho dù... Diệp Xuyên và Trản Diệp đều vì quá điên cuồng nên mới dẫn đến tai hoạ, mà Mục Tuỳ hiện tại trông có vẻ vẫn như thường.
Hắn sở hữu lệ khí, nhưng hắn không bị lệ khí khống chế, tinh thần hắn có vẻ cũng rất khoẻ mạnh bình thường.
"Mục Tuỳ." Đôi mắt Mạnh Như Ký được ánh vàng chiếu sáng, nàng nhìn người bên cạnh: "Ngươi giấu lâu như vậy... bất luận thế nào cũng chưa từng dùng lệ khí, bây giờ, ngươi... tại sao lại không giấu nữa?"
Mục Tuỳ cũng nghiêng đầu, nhìn Mạnh Như Ký. Màu đỏ trong mắt hắn biến mất, đồng tử đen kịt cũng được ánh vàng chiếu sáng, nhưng trong mắt hắn, lại có thể nhìn thấy rõ đường nét của Mạnh Như Ký.
"Vì..." Hắn nói: "Cứu thành Trục Lưu."
"Vậy tại sao trước đây ngươi lại không dùng?" Mạnh Như Ký có chút không khách khí hỏi đến cùng: "Lúc biết Trản Diệp khống chế thành Trục Lưu, ngươi đã có thể dùng lệ khí đoạt lại thành Trục Lưu. Tại sao lúc đó... ngươi vẫn giấu?"
Ánh vàng trong không trung hầu hết đã rơi xuống dưới, trong màn đêm, ánh sao lấp lánh, rơi vào trong mắt Mục Tuỳ, như thể từng gợn sóng lặng lẽ dâng trào.
"Mạnh Như Ký, có phải ngươi muốn nghe ta nói, ta làm vì ngươi."
Mạnh Như Ký gật đầu: "Ngươi thừa nhận thì ta mới dễ nghĩ nên trả ngươi ân tình này thế nào."
"Đây là lựa chọn của ta, không phải ân tình." Mục Tuỳ nói: "Ngươi không cần trả."
Mạnh Như Ký thở dài: "Vậy thì, tại sao ngươi lại đưa ra lựa chọn này? Nhân lúc ta lọt lưới, không thấy tung tích, Mạc Ly bị giam, biển mây che phủ, một mình ngươi đối phó với Trản Diệp, hầu hết là thủ đoạn trừ khử hắn, còn có thể che trời giấu đất. Tại sao ngươi... phải lựa chọn cứu ta?"
Dưới bầu trời đêm, yên tĩnh hồi lâu.
Mạnh Như Ký cho rằng Mục Tuỳ sẽ bỏ qua vấn đề này. Nào ngờ, nàng lại nghe thấy tiếng thở dài giống bản thân.
"Ta cũng không biết tại sao." Mục Tuỳ nhìn nàng, trên mặt là vẻ bất lực không thể che giấu. Hắn cười khổ nói: "Khi ta phản ứng lại, thì đã ở bên cạnh ngươi rồi."
Hắn dường như, cũng rất phiền muộn.
Mạnh Như Ký nhìn hắn, ngẩn người.
Tiếng ồn ào và ánh sáng dưới đất là dưới đất.
Dưới bầu trời đêm trong thời khắc này, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua y phục.
Mạc Ly nói, mệnh của Mục Tuỳ, là "kẻ lạc đường".
Nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Như Ký thấy Mục Tuỳ bày ra vẻ mơ màng và bối rối trước mặt nàng, sau kiếp nạn sinh tử, trước khi bị xa lánh.
Mục Tuỳ bị nàng ép bỏ xuống lớp nguỵ trang, cởi bỏ chiếc "mặt nạ" gần như gắn chặt trên mặt, nhưng cũng như thể hắn đang chủ động cởi bỏ bộ giáp bọc kín lấy mình.
Hắn nói, hắn cũng không biết tại sao lại đưa ra lựa chọn thế này, nhưng hắn đã tới cứu nàng rồi.
Mạnh Như Ký cũng không biết tại sao, lúc này, nàng lại có chút ngượng ngùng.
Nàng cúi đầu, chớp chớp mắt, lúc này mới cảm thấy bàn tay trên eo mình nóng đến bỏng người.
"Hay là..." Mạnh Như Ký cũng ma xui quỷ khiến mở miệng: "Ngươi cứ nói, lệ khí là của ta đi."
Không biết nên báo đáp "ân tình" này thế nào, Mạnh Như Ký chỉ có thể nghĩ đến việc đội cái "nồi đen" này, để bày tỏ sự cảm ơn... chân thành của nàng...
Mục Tuỳ nghe vậy, im lặng hồi lâu: "Ngươi không sợ ta cố ý tỏ ra yếu đuối để dụ ngươi nói ra câu này sao."
Mạnh Như Ký ngẫm nghĩ, đây quả thực là chuyện Mục Tuỳ có thể làm ra...
Nhưng...
"Vậy ta chấp nhận." Mạnh Như Ký nói: "Vừa rồi vẫn quên nói..." Nàng nhìn vào mắt Mục Tuỳ, khoé miệng khẽ cong: "Cảm ơn ngươi xuống vực sâu cứu ta."
Mục Tuỳ sững sờ, hắn nhìn đôi mắt cong cong của nàng, đột nhiên cảm thấy, toàn bộ ánh sao trong trời đêm đều đã rơi vào mắt nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]