Edit: An Ju
Mẹ Cố tới đây rồi thì đâu còn cần mấy người Cố Hạo xuống phòng bếp làm gì nữa, sắn tay áo lên một nấc nhấc nồi lên liền đuổi những người khác ra khỏi bếp. Mẹ Cố mà làm đầu bếp thì đã đảm bảo được ăn ngon rồi, mấy người Cố Hạo vui mừng vì không cần làm đồ ăn nhanh như chớp chạy đến phòng khách chơi.
Cố Hạo chuyển ra ngoài ở lâu như vậy rồi, Cố Điềm Điềm và mẹ Cố trong khoảng thời gian đó rất ít khi tới cái ổ nhỏ này của hắn. Cố Điềm Điềm có cảm giác rất hứng thú với cuộc sống độc thân hạnh phúc của ông anh mình, chạy qua lại các phòng, ý muốn đào ra cái thứ gì đó kinh thiên động địa.
Khứu giác của hủ nữ thì cực nhạy, dây ăng ten của hủ bật mở, Cố Điềm Điềm rất nhanh đã phát hiện ra đầu mối.
“Anh!!!” Điềm Điềm đứng trong phòng ngủ gọi Cố Hạo qua.
“Cái, cái gì?” Cố Hạo thấy Cố Điềm Điềm cười đến cực kỳ đen tối, trong lòng hẫng một nhịp, nháy mắt với Meo Meo: Có phải anh đã quên không cất thứ đồ không hài hòa nào đó đi không?!
Meo Meo nhận được một ánh mắt muốn ăn hổ của Cố Hạo, vội vàng lắc đầu quầy quậy nói: Tuyệt đối, tuyệt đối không có, tất cả đều cất đi rồi.
Đi vào phòng ngủ, Cố Điềm Điềm kéo Cố Hạo vào trong cửa nhỏ giọng kề tai nói: “Anh, anh nói thật cho em biết, có phải anh với anh Hồ có quan hệ gì đó phải không?”
“…!” Trong lòng Cố Hạo kinh hãi, con nhóc này sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345381/chuong-34-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.