Edit: An Ju
Hôm sau, mới sáng ngày ra Cố Hạo đã kéo Meo Meo ra khỏi giường bắt hắn tổng vệ sinh với mình, Meo Meo còn đang ngái ngủ trong tay bị nhét thêm cái chổi rơm, não lúc đó đột nhiên ngủ gật luôn giữa phòng khách.
Khoảng thời gian trước còn bận rộn công việc, trong nhà chỉ có mỗi con hổ không có tí đảm đang nào, mười ngón không dính nước, ngoài việc bị hắn dùng chính cơ thể để vừa ép vừa dụ đi nấu ăn ra thì những loại việc nhà khác đều không biết làm, nên hiện tại cái nhà không lớn lắm đã bừa như bị heo quậy vậy, còn là một bầy heo.
Cố Hạo đứng lên phần cao ghế sofa đánh giá trình độ bẩn rồi thở dài một hơi, nói: “Anh có phát hiện ra trong nhà mình cứ có một chỗ trống liền sẽ bị chất quần áo lên không?”
Đầu hổ gật xuống một cái thể hiện sự đồng tình: “Thực ra rất sạch mà, lúc anh ở Hổ tộc còn bừa hơn nhà em.”
“Đây là sự khác biệt giữa người và cầm, thú!” Cố Hạo nghiến răng nghiến lợi, căn phòng trọ độc thân sạch sẽ hắn vốn rất ưng ý từ sau khi bị cái tên này chiếm lĩnh liền biến thành hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn “bẩn, bừa, tệ”, không chỉ mặc lẫn quần áo của mình, còn vứt đồ lung tung, ghê tởm hơn chính là đồ chơi ‘tình ~ thú’ cũng tiện tay ném bừa. Ngày hôm trước lúc Vũ Mặc đến nhà mình làm khách, đặt mông ngồi xuống liền trúng ngay cái gậy rung, miệng chim cười thâm hiểm, hết nửa ngày vẫn không ngừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345380/chuong-33-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.