Edit: An Ju
“Meo Meo lúc nào mới có thể tiếp tục nói tiếng người?” Cố Hạo vẫn như trước không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi.
“Vốn là dù có là hình mèo thì vẫn có thể nói tiếng người, nhưng tên ngu ngốc này để thể nghiệm cuộc sống liền bỏ đi tất cả linh lực đến phàm thế, nên bản thân không thể khống chế tốt linh lực hộ thể nên mới bị biến đổi hình người và mèo. Nhưng không sao, chỉ cần tôi tốt hơn chút là có thể độ một ít linh lực cho nó, có linh lực đầy đủ thì nói tiếng người không còn là vấn đề nữa.” Tên ngu ngốc trên bụng bất mãn cào cào con chim bậy mồm này một chút.
“À…” Vậy là tốt rồi, dựa vào sự hiểu biết của hắn về Meo Meo, mấy ngày nay Cố Hạo đều là thông qua âm điệu và độ dài âm khác nhau của Meo Meo để đoán được nó đang kêu đói, hay là nó đang phỉ báng ở trong lòng… Có điều chúng tôi cũng như bạn bè ở cùng nhau vậy, nếu như bạn bè đã nói chuyện với nhau bằng tiếng địa phương quen rồi bỗng nhiên hai bên dùng tiếng Anh nói chuyện thì ngoại trừ giả tạo còn tạo ra cảm giác rất kỳ quái. Cố Hạo với Meo Meo lần đầu tiên trực tiếp giao lưu chính là dùng tiếng người, nên để cho Cố Hạo và Meo Meo đổi thành dùng tiếng mèo hay maoglish để nói chuyện thì sẽ rất kỳ quái.
“Lấy miếng dưa hấu cho ta đi.” Chim công vỗ vỗ cái mông Meo Meo kêu nó lấy dưa hấu ướp lạnh cho hắn.
Thói quen ăn dưa hấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345359/chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.