Edit: An Ju
“Muốn nghe tôi đàn piano ko?” Vừa bước ra khỏi phòng y tế, Kỷ Á Kiệt bỗng nhiên đề nghị như thế với Cố Hạo.
“Ặc…Được chứ.” Nếu chủ nhân đã lên tiếng, Cố Hạo cũng không tiện lên tiếng cự tuyệt, hắn mặc dù đối với âm nhạc đúng là đàn gảy tai trâu, thế nhưng gõ gõ trống gì gì đó thì vẫn làm được, nhưng sẽ không không nể mặt của Kỷ Á Kiệt.
“Anh muốn nghe bài gì?” Ưu nhã mở nắp đàn, Kỷ Á Kiệt hai tay đặt lên phím đàn, cực kỳ lễ phép hỏi ý kiến Cố Hạo.
“Bài gì…?” Hắn thực sự đối với âm nhạc là dạng đàn gảy tai trâu mà!
Lúc nhỏ, mẹ Cố Hạo cũng đã từng muốn dẫn hắn gia nhập vào dàn đồng ca, cho học đàn gì gì đó để dùng âm nhạc hun đúc làm cảm xúc sâu sắc hơn, chỉ tiếc Cố Hạo không hề có thiên phú hay liên quan gì đến ngũ âm, phân biệt âm điệu cũng là khó khăn trời sinh, vào buổi thứ hai mươi học cầm, giáo viên dạy cầm đã dùng lý do ‘Chúng ta không thể che giấu lương tâm kiếm tiên, con trai của ngài thật sự là không có thiên phú, vẫn nên bồi dưỡng một sở thích khác thì hơn’ để uyển chuyển cự tuyệt bọn họ lúc mẹ Cố có ý định muốn bồi dưỡng Cố Hạo thành âm nhạc gia. Cố Hạo tự nhiên là mừng rỡ vì được thanh nhàn, bắt đầu từ tiểu học chỉ cần con nhà hàng xóm luyện đàn, Cố Hạo liền chơi game, con người khác luyện đàn đến thất khiếu bốc khói, hắn đã chơi game đến trình ngũ khổng*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345342/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.