Edit: An Ju
Nhìn báo biểu vốn trắng tinh giờ in rõ dấu móng vuốt, Cố Hạo ảo não đánh vào mông Meo Meo, dạy dỗ nó: “Meo Meo thối, con xem con vừa làm gì đây hả, báo biểu của ba ba con cũng làm dơ thế này thì kêu ba ba báo cáo công tác như thế nào đây!”
Cố Hạo ra tay tuyệt đối không nặng, một cái vỗ xuống chẳng khác gì đang gãi ngứa mông cho Meo Meo. Meo Meo bị đánh trúng chẳng những không có ý hối lỗi lại còn ấm ức ngóc đầu lên cao giọng kêu to, hình như đang trách Cố Hạo trách lầm nó.
Cố Hạo chần chờ quay đầu lại nhìn về chỗ có dấu móng tay Meo Meo trên báo biểu, nhìn chằm chằm không đến ba mươi giây bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ đầu một cái vui mừng: “Ô kìa! Hóa ra là ở đây! Công ty Viễn Phàm rõ ràng chỉ có bảy hạng mục khấu hao, nhưng từ năm trước trở đi cứ mỗi năm lại lén tăng thêm hai mươi mấy vạn chi phí khấu hao. Bởi vì dùng phương pháp khấu hao đơn vị vả lại con số báo khống không nhiều lắm, nên rất khó bắt được chuôi. Thế nhưng vào đầu năm nay, trong bảy hạng mục tài sản khấu hao đã bị bán mất một mục, nhưng chi phí khấu hao vẫn nhiều như vậy, nên trong mặt này ắt có điều mờ ám! Ha ha!”
*T thú thật là cái vụ khấu hao các thứ này t ko hiểu gì nên diễn tả hơi chung chung, các bác thông cảm nhớ
Ít nhiều gì cũng nhờ cái móng vuốt của Meo Meo mà vấn đề mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345335/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.