Edit: An Ju
Năm phút sau phút giây cáo biệt lưu luyến không rời của Cố Hạo và Meo Meo.
RẦM ——
Cửa nhà Cố Hạo bị người đẩy mạnh ra.
“Meo Meo ~~ Ba ba rất nhớ con!!!! Nào ~~ Để ba ba hôn một cái ~~~” Một tinh anh thuộc thành phần trí thức mặc âu phục, thắt caravat nước mắt nước mũi tèm lem cực kỳ không có hình tượng nhấc bổng con mèo nhỏ đã hóa đá thơm bên trái một cái, phải một cái.
Meo Meo bị Cố Hạo ôm lấy cố sức tránh trái tránh phải trong không gian có hạn, người đàn ông này có vấn đề gì vậy, không phải vừa đi rồi à, sao lại bật trở lại rồi…
Cố Hạo đưa cái mồm mà trong mắt mèo con đó là một miệng lớn khát máu* hôn lấy hôn để Meo Meo một lúc mới buông nó xuống, “Meo Meo bảo bối, đều là ba sai! Ba ba sao có thể để con ở nhà một mình được chứ! Đi! Đi làm với ba ba nào!
*Cụm này là hình ảnh tả thực từ cụm ‘huyết bồn đại khẩu’.
Meo! Meo! Meo! Meo (Không muốn! Ta muốn ở nhà xem ti vi! Hơn nữa từ ‘bảo’ mi dùng thật buồn nôn! Lại còn ‘ba ba’! Khinh bỉ! Đáng khinh bỉ!)
Meo Meo liều mạng lắc lắc đầu nhỏ kêu to vốn muốn chống lại bàn tay ma quỷ của Cố Hạo, hy vọng có thể bỏ đi ý niệm dẫn nó ra ngoài trong đầu Cố Hạo, chỉ có điều đối với ý phản đối trong tiếng mèo kêu, Cố Hạo luôn luôn hiểu ngược lại…
Cố Hạo hai mắt đẫm lệ đối mắt với Meo Meo, nói: “Kêu đến kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-mieu-nganh-thuong-cong/1345334/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.