Rất nhanh, ngày mai cũng đến. Bạch phu nhân cùng Bạch gia và hai mẹ con Tiểu Thanh cùng nhau xuất phát đến Bắc Kinh. Còn Đường Vân, do hắn có việc ở Tế Nam nên không thể cùng họ đến Bắc Kinh. Dù gì, người ta cũng là ông chủ của một tập đoàn lớn, bận một chút cũng là chuyện bình thường. Tiểu Thanh ngồi cạnh mẹ, tranh thủ thời gian bay đến Bắc Kinh cô quyết định chợp mắt một chút. Dù gì, sau khi xảy ra sự việc của Tiểu Ly, cũng đã vài hôm rồi cô không được một giấc ngủ tử tế. Cho nên mệt mỏi cũng là chuyện bình thường. Lâm Ngọc đã cho đóng cửa tạm thời quán ăn nhà mình để cùng Bạch phu nhân đi đến Bắc Kinh. Bởi vì Tế Nam suy cho cùng cũng chỉ là một tỉnh lỵ, do đó đội ngũ pháp y lẫn thiết bị y khoa không thể so sánh với Bắc Kinh. Với lại, Lâm Ngọc cũng có một chút quen biết với cảnh sát của Bắc Kinh, có gì cũng dễ dàng nói chuyện hơn. Cùng lúc đó, phía Bạch phu nhân và Lâm Ngọc. Bầu không khí hết sức căng thẳng. “Tôi hiểu rồi. Ý của cậu là con trai của Hoàng Khứ Bình còn sống?” Bạch phu nhân gật đầu, trả lời: “Nhưng một đứa trẻ chỉ mới 16 tuổi thì không có khả năng lập ra kế hoạch một cách chi tiết như thế. Từng bước ép một người đến đường cùng thế này, không phải là điều mà một đứa trẻ có thể nghĩ ra. Tôi và lão Bạch nghi ngờ ở sau lưng của cậu bé có khả năng còn có người trợ giúp. Và người này, có thể…” Sắc mặt Lâm Ngọc trở nên khó coi. Người đó có thể là… Kẻ sát nhân bóng tối. “Không thể, không phải hắn ta đã chết rồi sao? Chính mắt tôi nhìn thấy hắn ta nhảy xuống biển, tuyệt đối không thể…” Giọng của Bạch phu nhân trầm xuống. “Cậu đừng quên, hắn ta là kẻ đáng sợ như thế nào. Cảnh sát mất mấy năm mới có thể khiến hắn sa lưới…với lại, khi ấy chúng ta không tìm thấy thi thể của hắn. Cho nên, chỉ có thể kết luận hắn đã chết. Nhưng thực tế, cũng có thể coi là mất tích.” Nếu hắn ta vẫn còn sống, vậy thì không ổn rồi! Mục tiêu của hắn chỉ có thể là bà – người gián tiếp đẩy người hắn yêu vào cái chết và nhà họ Bạch – người đã trực tiếp bức chết hắn. “Phía cảnh sát đã tìm được con trai của Hoàng Khứ Bình chưa?” Bạch phu nhân lắc đầu. “Không, hiện tại chúng tôi không tìm thấy tung tích của cậu ta. Có gì lát nữa cậu gặp lão Bạch rồi hỏi rõ xem.” Lâm Ngọc gật đầu. Bàn tay bà bất giác co chặt lại.
(…) 5 tiếng sau “Cục trưởng, Bạch phu nhân đã trở về. Bên cạnh bà ấy còn có hai người nữa…” “Ai?” Thư ký trả lời: “Thiếu úy Lâm Ngọc và con gái. Họ đang đợi cục trưởng ở bên ngoài.” Đôi mắt của lão Bạch giãn ra. Cuối cùng, vợ của ông cũng về. Đã thế, còn mang theo một người bạn cũ mà ông nghĩ cả đời này cũng không có cơ hội gặp lại. “Cho họ vào.” Người kia gật đầu, sau đó bước ra ngoài gọi họ vào. Bạch phu nhân nhìn thấy chồng, gương mặt bà không kiềm được mà nở một nụ cười tươi. Nhưng đôi vợ chồng này không thể tự nhiên như lúc họ còn ở nhà. Họ chỉ có thể kìm nén cảm xúc, đợi lúc về nhà rồi tính. Lão Bạch đứng lên khỏi chiếc ghế. Ông đi vòng ra bên ngoài bàn làm việc, nhìn Lâm Ngọc, một lúc sau mới cất tiếng nói: “Đã lâu không gặp.” “Đã lâu không gặp, cục trưởng. Dạo này ngài vẫn khỏe chứ?” Lão Bạch đáp: “Không. Thiếu đi một cánh tay đắc lực, tôi làm sao có thể khỏe đây?” Lâm Ngọc cười xòa, bà nhìn người cấp trên trước kia tôn kính của mình. Đúng thật, tóc ông ấy cũng bạc đi nhiều. Chắc hẳn, việc ở cục cảnh sát không dễ dàng gì. Lão Bạch ngồi xuống, nhàn nhã rót trà. Mùi thơm hoa lài của trà bốc lên nghi ngút cả một căn phòng, ông nhìn lá đang chìm dưới tách trà. Xem ra, sắp có chuyện không may xảy đến rồi. “Cục trưởng vẫn giữ thói quen nhìn lá trà để đoán xem may rủi nhỉ?” Lâm Ngọc cất lời. “Đúng vậy. Thiếu úy Lâm không cảm thấy rất đúng sao? Mỗi lần lá trà chìm xuống, sở cảnh sát luôn luôn có chuyện không may.” Đôi mắt ông quét qua Tiểu Thanh đang đứng ở phía sau Lâm Ngọc, đôi mắt ông hơi nhíu lại. Tiểu Thanh thấy thế bèn bước ra, cúi đầu chào lão Bạch:
“Chào cục trưởng. Cháu là Hà Tiểu Thanh.” “Con gái của thiếu úy Lâm à?” “Vâng ạ.” Tiểu Thanh ngước mắt lên nhìn lão Bạch. Tướng mạo này đúng là khí chất lãnh đạo trời sinh. Dù tuổi tác lão Bạch đã cao, nhưng vẫn có thể nhìn ra ông ấy lúc trẻ cũng là một người đàn ông có dung mạo phi phàm. Cả Bạch phu nhân cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, Bạch gia đúng là có phúc khi có bố mẹ cực phẩm như thế này! Hèn chi, nhan sắc của cái tên kia cũng thuộc hàng khiến người khác phải ngước nhìn. Con gái của Lâm Ngọc cũng lớn tầm này rồi. Lúc bé, hai chị em hay đến nhà họ chơi. Khi ấy, hai chị em mới có tầm này! Bây giờ, lớn cả rồi…kể cả con trai ông cũng lớn thật rồi. Chỉ có mấy người bọn họ, là đang dần già đi. Lão Bạch nghĩ thầm trong bụng. “Lão Bạch, ông không định để chúng tôi ngồi xuống à?” Bạch phu nhân cười cười. “Được rồi, ngồi xuống hết đi.” Bạch phu nhân ngồi xuống trước, sau đó nói: “Nào, ngồi xuống nào.” Tiểu Thanh và mẹ ngồi cũng ngồi xuống bên cạnh Bạch phu nhân. Tiếp theo, họ cùng nhau ôn lại chuyện cũ. Đến lúc nói đến chuyện của của Hoàng Khứ Bình, Lâm Ngọc quay sang, nói với Tiểu Thanh: “Ban nãy mẹ làm rơi ví tiền bên ngoài. Con gái ra ngoài tìm giúp mẹ nhé!” Tiểu Thanh ngầm hiểu ý mẹ đang bảo mình tránh mặt, cho nên cô không nói gì thêm mà bước ra ngoài. Đợi khi bước chân của Tiểu Thanh đã đi xa, Lâm Ngọc bèn vào thẳng vấn đề: “Tố Tố đã nói cho tôi nghe sơ lược mọi chuyện rồi.” Sắc mặt của ba người bên trong trở nên nghiêm trọng. “Bây giờ, tôi muốn hỏi ngài, con trai của Hoàng Khứ Bình đang ở đâu?” Lâm Ngọc cất tiếng. “Hiện tại phía chúng tôi chưa tìm được tung tích của cậu ta. Nhưng sớm thôi, chỉ cần vẫn còn ở trong phạm vi Trung Quốc thì không có lý nào không tìm ra.” Cậu ta mất tích? Ngay lúc này? Thế là thế nào? ( Like + vote truyện nha mn)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]