“Ý cậu là cậu đã nóikhông với hắn?”
Gần nửa đêm, Thẩm Tĩnh lái xe về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy hai cô bạn thânđang ngồi giữa phòng khách, chai rượu vang trên bàn đã cạn đến đáy, có thể thấyhọ đã ở đây lâu lắm rồi.
Vừa nhìn thấy cô, hai người lập tức bu lại, liến thoắng hỏi về cuộc hẹn hômnay, bắt cô tường thuật lại từng chi tiết.
Thẩm Tĩnh không còn lựa chọn khác, đành thành thật khai báo tất cả.
“Ý cậu là muốn hắn ta không cần về Đài Loan tìm cậu nữa, mau chóng cút về Mỹphải không?”, nghe cô kể xong, Trang Hiểu Mộng tổng kết lại.
“Đại khái là như thế”, Thẩm Tĩnh mỉm cười, “Nhưng nói chính xác hơn thì mìnhkhông muốn anh ta tiếc nuối gì về mối tình ngày trước”.
“Yes!” Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường không để cô nói hết, đã đồng thanh tánthành, vỗ tay hoan hô. “Duyệt, duyệt, duyệt! Phải thế chứ! Không hổ là Tĩnh, đãkhông làm chúng mình phải thất vọng.”
Chẹp, mới nãy còn vừa nốc rượu vừa than ngắn thở dài, lo sợ Thẩm Tĩnh bị lờingon ngọt của tên lăng nhăng kia mà giẫm lên vết xe đổ lần nữa, hóa ra chỉ lànghĩ quẩn.
Hai người nhìn nhau, bật cười vui vẻ.
Hành động ấy không thoát khỏi con mắt nhanh nhạy của Thẩm Tĩnh. Cô cũng đoánđược các bạn đã lo nghĩ điều gì, cô mỉm cười, đang định lên tiếng thì bị ĐồngVũ Thường cướp lời.
“Sau đó thì sao? Hắn nghe cậu nói thế thì có phản ứng gì? Chắc mặt mũi biến sắcluôn hả? Ha ha, có phải xanh ngắt như tàu lá chuối không?”
“Chỉ xanh ngắt mà được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-khi-yeu/5889/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.