Chương trước
Chương sau
“Ý cậu là cậu đã nóikhông với hắn?”
Gần nửa đêm, Thẩm Tĩnh lái xe về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy hai cô bạn thânđang ngồi giữa phòng khách, chai rượu vang trên bàn đã cạn đến đáy, có thể thấyhọ đã ở đây lâu lắm rồi.
Vừa nhìn thấy cô, hai người lập tức bu lại, liến thoắng hỏi về cuộc hẹn hômnay, bắt cô tường thuật lại từng chi tiết.
Thẩm Tĩnh không còn lựa chọn khác, đành thành thật khai báo tất cả.
“Ý cậu là muốn hắn ta không cần về Đài Loan tìm cậu nữa, mau chóng cút về Mỹphải không?”, nghe cô kể xong, Trang Hiểu Mộng tổng kết lại.
“Đại khái là như thế”, Thẩm Tĩnh mỉm cười, “Nhưng nói chính xác hơn thì mìnhkhông muốn anh ta tiếc nuối gì về mối tình ngày trước”.
“Yes!” Trang Hiểu Mộng và Đồng Vũ Thường không để cô nói hết, đã đồng thanh tánthành, vỗ tay hoan hô. “Duyệt, duyệt, duyệt! Phải thế chứ! Không hổ là Tĩnh, đãkhông làm chúng mình phải thất vọng.”
Chẹp, mới nãy còn vừa nốc rượu vừa than ngắn thở dài, lo sợ Thẩm Tĩnh bị lờingon ngọt của tên lăng nhăng kia mà giẫm lên vết xe đổ lần nữa, hóa ra chỉ lànghĩ quẩn.
Hai người nhìn nhau, bật cười vui vẻ.
Hành động ấy không thoát khỏi con mắt nhanh nhạy của Thẩm Tĩnh. Cô cũng đoánđược các bạn đã lo nghĩ điều gì, cô mỉm cười, đang định lên tiếng thì bị ĐồngVũ Thường cướp lời.
“Sau đó thì sao? Hắn nghe cậu nói thế thì có phản ứng gì? Chắc mặt mũi biến sắcluôn hả? Ha ha, có phải xanh ngắt như tàu lá chuối không?”
“Chỉ xanh ngắt mà được à? Mình nghĩ chỗ này của hắn chảy dài như bánh giầy ý,chỉ hận không thể đâm đầu vào tường chết ngay thôi!”, Trang Hiểu Mộng nói châmchọc, lấy ngón tay chỉ vào má mình.
“Đáng đời! Loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa như thế, lẽ ra phải gặp báo ứng sớmmới đúng, cho hắn nếm mùi đau khổ.”
“Thì thế, tưởng phụ nữ chúng ta dễ bắt nạt à? Hắn nói đi thì đi, nói về thì vềmà được sao? Cho là Thẩm Tĩnh sẽ ngoan ngoãn ngồi im một chỗ đợi hắn ư?”
“Hồi trước vì sự nghiệp mà bỏ rơi bạn gái, bây giờ công thành danh toại rồi thìmuốn tìm lại tình yêu... Biến! ở đâu có chuyện dễ dàng thế chứ?”
“Ôi, mình thật muốn được nhìn thấy gương mặt tối nay của hắn.”
“Me too! Me too!”
“Sớm biết thì đã bám theo cậu rồi.”
“Đúng thế, thất sách thất sách.”
Hai cái miệng nói không ngừng nghỉ, bên hát bên khen hay, càng nói càng hăng,mắt sáng lấp lánh, đôi má ửng hồng, nụ cười đắc ý ngự trị trên môi, sợ rằng bấtcứ người đàn ông nào đối mặt cũng phải đổ mồ hôi hột, đứng ngồi không yên.
Thẩm Tĩnh im lặng nhìn hai người, chỉ khẽ cười.
Cô nhớ lại gương mặt ngỡ ngàng hoảng loạn của Đình Vũ khi cô khuyên anh hãytiếp tục tiến về phía trước, đừng vì cô mà quay trở lại vị trí ban đầu.
Cô hiểu ra, cô đã nói trúng tim đen, quả nhiên anh có dự định như thế.
Cô khác hai người bạn, hoàn toàn không có ý chế nhạo cách nghĩ của anh, cũngkhông muốn khích bác anh, chỉ là cô thật tâm muốn khuyên nhủ anh.
Cái gì đã thuộc về quá khứ thì không cần hối tiếc nữa, càng không cần cảm thấycó lỗi với cô.
Tất cả đã trôi qua rồi...
“Lần này chắc anh ta không dám đến làm phiền cậu nữa nhỉ? Tĩnh”, giọng nói mạchlạc của Đồng Vũ Thường kéo cô về thực tại.
“Làm gì còn mặt mũi nữa?”, Trang Hiểu Mộng thích chí tiếp lời, “Tĩnh đã nóithẳng băng thế rồi, hắn còn dám lằng nhằng thì quả là mặt dày. Không cần biếttrước đây hắn có ý định gì, mình nghĩ bây giờ cũng đành bỏ cuộc thôi. Ha ha”.
Bỏ cuộc?
Mắt cô bừng sáng, cong môi khẽ cười, Thẩm Tĩnh chầm chậm lắc đầu...
“Từ trước đến nay anh ta vốn không phải người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.”
Bỏ cuộc?
Trong từ điển của anh không hề có hai từ này.
Sở dĩ anh có thể vượt mọi chông gai, bất chấp gian khổ leo lên vị trí ngày hômnay là bởi vì anh chưa bao giờ bỏ cuộc.
Sao anh lại có thể bỏ cuộc được cơ chứ?
Mạnh Đình Vũ chau mày, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Ngụy Nguyên Lãng ngồi bên lặng lẽ nhìn anh.
Một giờ trước, anh nhận được điện thoại của Mạnh Đình Vũ, không thoái thác nổi,đành lái xe đến quán bar nằm ở phía đông thành phố, cùng anh uống rượu và theodõi một trận bóng tẻ nhạt trên ti vi.
Mạnh Đình Vũ im lặng uống rượu, không nói năng gì.
Ngụy Nguyên Lãng chau mày, nhìn là biết ngay người nào đã khiến Đình Vũ rầu rĩthế này, sau một lúc quan sát, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Sắc mặt cậu tệ lắm, có phải Thẩm Tĩnh không nhận lời mời của cậu không?”
Mạnh Đình Vũ sững người, cốc rượu đang nâng lên chợt dừng lại giữa khoảngkhông, hai giây sau anh mới như bừng tỉnh.
“Cô ấy nhận lời rồi”, anh chán nản thốt ra vài từ. “Nhận lời rồi?”, Ngụy NguyênLãng không hiểu, “Thế cậu còn buồn rầu cái gì?”.
“Cô ấy nói với em những lời rất thâm thúy.”
“Như thế nào?”, Ngụy Nguyên Lãng tò mò.
Mạnh Đình Vũ không vội trả lời, từ từ thưởng thức ly vvhisky trên tay.
Ngụy Nguyên Lãng nhẫn nại chờ đợi, giống như trong mọi cuộc thương lượng, anhđều nhẫn nại chờ đối phương tự để lộ sơ hở của mình.
Anh biết rằng, chỉ có những điều rất khó mở miệng mới khiến một người đàn ôngchần chừ lâu như thế. Nhưng anh cũng hiểu, Mạnh Đình Vũ gọi anh ra đây, chắcchắn có chuyện muốn nhờ vả, vì vậy bắt buộc phải kể hết mọi chuyện với anh.
“... Cô ấy nói, cuộc sống giống như đi bộ trên đường”, sau một hồi đắn đo, MạnhĐình Vũ cuối cùng cũng quyết định đối mặt với nỗi đau khổ trong lòng.
“Đi trên đường”, Ngụy Nguyên Lãng ngạc nhiên, không ngờ anh chờ đợi nãy giờ lạilà một câu thế này.
“Nghĩa là sao?”
Mạnh Đình Vũ thở dài, rồi đem toàn bộ cuộc đối thoại với Thẩm Tĩnh kể lại choNgụy Nguyên Lãng.
Ngụy Nguyên Lãng lúc đầu kinh ngạc, sau đó lặng mình ngẫm nghĩ, cuối cùng khẽnhếch môi cười. “Không hổ là Thẩm Tĩnh, anh sớm đã thấy cô ấy rất đặc biệt.”
“Đặc biệt chỗ nào?”, Mạnh Đình Vũ nhướng mày, có vẻ khó chịu trước lời khentặng của Ngụy Nguyên Lãng dành cho Thẩm Tĩnh.
Cậu không muốn người đàn ông khác ngưỡng mộ bạn gái cũ sao?
Ngụy Nguyên Lãng cười thầm trong bụng, giả vờ ho hai tiếng. “Cô ấy khác vớinhững người con gái mà anh quen”, anh điềm đạm giải thích, ánh mắt sáng bừng,“Hầu hết những cô gái khác, khi đối diện với bạn trai đã từng bỏ rơi mình, hoặcoán trách, hoặc căm phẫn, không thì làm lơ, chứ khuyên bạn trai đừng bận tâmchuyện đã qua như cô ấy sợ khắp thiên hạ chẳng có lấy người thứ hai”.
Mạnh Đình Vũ hừ nhạt một tiếng.
“Hình như cậu không hài lòng với cách xử lý của cô ấy?”, Ngụy Nguyên Lãng nửacười nửa không chăm chú nhìn vào mắt anh.
Mạnh Đình Vũ không nói gì.
Ngụy Nguyên Lãng càng buồn cười, thích chí hỏi tiếp: “Rốt cuộc vì sao cậu lạiquay về tìm cô ấy? Đình Vũ?”.
“...”
“Áy náy? Hay hối hận? Muốn cùng cô ấy làm lại từ đầu sao?”, Ngụy Nguyên Lãngnói nhẹ bẫng, nhưng mỗi câu lại khiến Đình Vũ bối rối.
Mạnh Đình Vũ nắm chặt ly rượu: “Em chỉ muốn xem cô ấy sống có tốt không”.
“Nếu không tốt thì sao?”, Ngụy Nguyên Lãng hỏi.
“Em sẽ chăm sóc cô ấy”, anh đáp.
“Nếu cô ấy sống rất tốt thì sao?”, Ngụy Nguyên Lãng lại hỏi, “Nếu cô ấy rất vuivẻ, hoàn toàn không cần đến sự chăm sóc của cậu thì sao?”.
Câu hỏi thong thả đó như một con trăn cuốn chặt lấy trái tim anh.
Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng khàn giọng trả lời: “Anh có biết không? Trướcđây Tĩnh không biết làm thế nào để sang đường, mỗi lần nhìn cô ấy sang đường emđều lo lắng bất an, chỉ sợ cô ấy hấp tấp bị xe tông phải, nhưng hôm nay cô ấynói với em, sang đường với cô ấy vô cùng đơn giản”.
“Còn cậu, vẫn đứng ở đầu đường bên kia thấp thỏm lo lắng cho cô ấy”, NgụyNguyên Lãng hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, điềm nhiên tiếp lời.
Anh cười khổ: “Cô ấy thực sự đã gạt quá khứ sang một bên rồi sao? Hay chỉ...nói vậy để an ủi em thôi?”.
“Chuyện này...”, giọng nói khỏe khoắn bỗng nhiên dừng lại, khiến trái tim củaĐình Vũ càng nhức nhối.
Anh bỗng quay sang nhìn Ngụy Nguyên Lãng bằng cặp mắt sắc bén trong suốt: “Cóphải anh nói suốt mấy năm nay Tĩnh không hề quen với người đàn ông nào khác?”.
“Cô ấy chẳng quen ai cả. Nghe nói không ít người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấychẳng chịu đồng ý ai.”
Bao nhiêu người theo đuổi nhưng cho đến tận giờ cô ấy vẫn độc thân, lẽ nào vẫncòn nhung nhớ mối tình làm cô đau đớn đó?
Có phải cô ấy vẫn chưa quên được quá khứ?
“Không phải cậu nghĩ là cô ấy không quên nổi cậu đấy chứ?”, Ngụy Nguyên Lãngdường như nhìn thấu tâm sự của anh.
Anh trợn mắt lừ đối phương, không dám thẳng thắn gật đầu, cũng chẳng chịu lắcđầu.
“Ừm, thật ra ý nghĩ đó của cậu chưa hẳn đã sai”, Ngụy Nguyên Lãng mỉm cười, lấytay sờ cằm, “Nói không chừng trong lòng cô ấy vẫn còn vướng bận gì đó, khôngthì tại sao một người đàn ông tốt như anh ở ngay bên cạnh cũng chẳng khiến côấy động lòng chút nào?”, anh vừa đùa vừa nêu ra thắc mắc của mình.
Mạnh Đình Vũ lại lừ anh cái nữa.
Ngụy Nguyên Lãng cười thầm, cái lừ đó hiện lên rõ ràng “Cô ấy có mù mới để ýđến anh”.
Là do cậu quá tự tin về bản thân? Hay chỉ đơn thuần là ghen tuông vô căn cứ?Ngụy Nguyên Lãng phát hiện anh rất muốn làm cho rõ ràng.
“Em muốn làm cho rõ ràng”, Mạnh Đình Vũ đột nhiên tuyên bố.
Ngụy Nguyên Lãng sững người: “Làm rõ ràng chuyện gì?”.
“Em muốn xác định cho rõ sự vui vẻ của cô ấy là thật hay giả. Có thể cô ấychẳng vui vẻ chút nào, chỉ ương bướng không chịu thú nhận mà thôi.”
“Ý cậu là, hình tượng cô gái độc thân vui vẻ tự tin của Thẩm Tĩnh chỉ là giả vờthôi?”, Ngụy Nguyên Lãng trợn mắt, nhìn anh với vẻ mặt như thể nhìn một dịnhân. “Tin anh đi, cô ấy thực sự sống rất tốt, rất vui vẻ.”
Cũng có thể.
Mạnh Đình Vũ ngơ ngác nhìn ly rượu, xuyên qua lớp chất lỏng, hiện lên trong mắtanh là hình ảnh một cô gái dễ thương ngày ngày bám lấy anh.
Cô gái lúc nào cũng làm nũng với anh, ỷ lại anh, cô gái nói cả đời sẽ luôn theosát anh, nói sẽ yêu anh mãi mãi...
Cô gái đó, đã thực sự biến mất rồi sao? Anh thật sự đã đánh mất cô rồi sao?
“Em phải đi tìm cô ấy”, anh đột nhiên đặt mạnh ly rượu xuống, dõng dạc tuyênbố.
“Cậu vẫn muốn đi sao?”, Ngụy Nguyên Lãng kinh ngạc, “Không phải người ta đã nóirất rõ ràng rồi à, sau này người nào đi đường người ấy, không cần vì đối phươngmà dừng bước...”.
“Em phải đi tìm cô ấy!”, anh kiên quyết, “Nếu không làm rõ mọi chuyện, em sẽkhông bỏ cuộc đâu!”.
Ngụy Nguyên Lãng nhìn anh chằm chằm như muốn đọc tên thứ cảm xúc ẩn sâu trongđôi mắt đang bốc lửa kia là gì.
Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi lên tiếng.
“Cậu dai như đỉa ấy, Đình Vũ, chẳng trách cậu lại làm việc dưới trướng tên biếnthái Đàm Dục.” Anh lấy ngón tay búng vào ly rượu, miệng nở nụ cười chế giễu...
“Không cần biết Thẩm Tĩnh ngày trước mà cậu quen là cô gái như thế nào, hiệnnay cô ấy chẳng dễ đối phó đâu, đừng trách anh không cảnh cáo cậu trước nhé.”
Ngàythứ Bảy

Sáu rưỡi sáng, Thẩm Tĩnh tỉnh giấc, nghiêng người,ngắm nhìn ánh ban mai đang len qua khung cửa, chiếu lên bức tường hồng phấn,tinh nghịch nhảy múa khắp nền nhà.
Ngày cuối tuần, nhà trẻ đóng cửa, cô không phải đi làm.
Cô có cả ngày thảnh thơi.
Cô nằm ườn trên giường hồi lâu, vươn tay bật chiếc đèn bàn theo phong cách cổđiển châu Âu đầu giường, nhấc cuốn tiểu thuyết lãng mạn đọc dở tối qua, chậmrãi thưởng thức.
Trang cuối cùng, kết thúc viên mãn, hai nhân vật chính trao cho nhau nụ hônngọt ngào dưới tán lá xanh biếc, hết.
Cô mãn nguyện thở phào, đặt sách sang một bên, lại nằm thừ ra một lúc, mới chậmchạp xuống giường.
Lịch làm việc hôm nay hoàn toàn trống trơn, không có hẹn cùng bạn bè, bao gồmcả hai người bạn thân thiết nhất.
Hoàn toàn thoải mái, hoàn toàn tự do.
Cô bật nhạc, vừa trang điểm vừa lắc lư theo điệu nhạc quyến rũ.
Chín giờ đúng, một thân hình kiều diễm bước ra khỏi cổng lớn của khu tập thể.
Áo sơ mi trắng, cổ viền một lớp ren mỏng lãng mạn, quần tây đen tôn lên đôichân thon dài, dép xăng đan cũng màu đen, thanh thoát và xinh đẹp.
Cô chào nhân viên bảo vệ, mặt mũi tươi tắn.
“Hôm nay cô Thẩm có hẹn à?”, chú nhân viên tiễn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vâng ạ”, cô mỉm cười ngọt ngào. Hôm nay cô có hẹn với chính mình.
Tiết trời rất đẹp, cô quyết định không lái xe mà ung dung đi bộ đến trạm tàuđiện ngầm Đạm Thủy, rồi sẽ thong thả thưởng thức bữa sáng tại quán cà phê đốidiện.
Cô ngồi tầng hai, nhấm nháp ly cà phê, ánh mắt chăm chú nhìn vào tờ báo, thithoảng lại nhìn ra cảnh vật ngoài đường.
Cô chìm đắm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nhận ra có một cặp mắt bámriết cô không dời phút nào.
Chủ nhân của ánh mắt đó theo cô vào quán cà phê, ngồi ở một góc khuất phía xa,giơ tờ báo lên che kín khuôn mặt, chỉ có cặp mắt sắc bén thường xuyên phóng vềphía cô.
Không sai, người đàn ông ngồi một chỗ nhìn trộm cô chính là Mạnh Đình Vũ.
Từ lúc cô bước chân ra khỏi cánh cổng khu tập thể, anh đã luôn theo sát cô, còncô lại bất cẩn đến mức, tới tận giờ vẫn chưa nhận ra anh.
Lẽ ra anh phải thở phào nhẹ nhõm mới phải, nếu cô ấy sớm nhận ra anh thì kếhoạch của anh đã tiêu tan rồi, nhưng chẳng hiều tại sao, anh lại thấy có chúttức giận.
Cô gái này, chẳng có chút cảnh giác nào, hôm nay may mà người bám theo cô làanh, nếu là một tên biến thái nào đó thì sao?
Còn nữa, rốt cuộc cô đang làm gì đây? Cả buổi sáng nhàn nhã qua đi, cô chẳnglàm gì ngoài việc thi thoảng liếc nhìn mấy tờ báo vô vị!
Cô không thấy chán sao?
Mạnh Đình Vũ cau có bực mình, người không biết chuyện còn tưởng anh bị bạn gáicho leo cây.
Nhưng anh không thèm bận tâm người khác nghĩ gì, anh chỉ thắc mắc, sao ThẩmTĩnh lại có thể lãng phí thời giờ vàng bạc như thế?
Cuối cùng, khi kim giờ chỉ vào số mười hai, phía Thẩm Tĩnh mới có chút độngtĩnh.
Anh tưởng là sắp được ra khỏi chỗ này, ai ngờ Thẩm Tĩnh chỉ vẫy tay với nhânviên phục vụ, gọi thêm một đĩa mì Ý.
Không phải chứ? Mạnh Đình Vũ suýt nữa thì nhảy bổ ra khỏi ghế. Cô ấy còn địnhngồi ở đây đến khi nào nữa?
Anh bất lực, đành bắt chước cô gọi một phần ăn trưa, vừa ăn vừa nhìn trộm biểucảm trên gương mặt cô.
Cô từ tốn nếm từng sợi mì, thi thoảng, đôi môi xinh đẹp như cánh hồng đỏ thắmlại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào làm anh hồn điên phách đảo.
Coi bộ cô rất ưng ý với bữa trưa.
Mạnh Đình Vũ chậm chạp đưa ánh mắt quay về đĩa cơm cà ri của mình... có lẽ anhđã có một sự lựa chọn sai lầm, quán này nổi tiếng với món mì Ý, chứ đâu phảimón cà ri ngu ngốc của anh.
Trái ngược sự vui vẻ mãn nguyện của cô, anh thấy bữa trưa thật nhạt nhẽo.
Khó khăn lắm mới giải quyết xong bữa trưa, đột nhiên cô đứng dậy.
Bây giờ mới chịu rời khỏi quán cà phê này à? Anh vội bám theo, nhìn thấy côbước ra ngoài đường rồi mới vội vã để lại một tờ tiền lớn, vẫy tay ra hiệu chonhân viên phục vụ không cần thối lại.
Anh lại tiếp tục công việc thám tử bất đắc dĩ của mình.
Cô sang đường, đi về trạm tàu điện ngầm đối diện. Tim anh nhảy vọt lên khi côbước sang đường, chờ đến khi anh lấy lại thần trí, cô đã ung dung tiến vào trạmrồi.
Cô bước lên tàu, anh cũng lên theo, ngồi cách cô vài hàng ghế, chăm chú dõitheo từng cử động của cô, cô lấy ipod từ túi xách ra, im lặng nghe nhạc.
Cô thư thái nghe nhạc, anh thì chẳng có việc gì làm, chỉ biết lẳng lặng ngắmnhìn khuôn mặt cô.
Và đây chắc chắn là một chuyện rất thú vị. Cho dù chỉ ngồi trên tàu điện ngầm,với chiếc tai nghe nhỏ xinh, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng vô cùng phong phú.
Đôi lúc cô mỉm cười, lúc thì lắc đầu theo điệu nhạc, lúc lại trêu chọc một đứabé luôn miệng la hét trên tàu, lúc lại thả hồn củng cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Khi cô dõi mắt về phương xa đó, khuôn mặt nhìn nghiêng của cô như chìm vào mộtlớp sương mù, khiến các nét trở nên dịu dàng nhã nhặn hơn, càng khiến người takhó hiểu được lòng cô đang nghĩ gì.
Lồng ngực anh se lại, ánh mắt nhìn cô chứa đầy khát khao.
Anh nhận ra bản thân vô cùng muốn biết những suy nghĩ hiện giờ của cô là gì.
Đến trạm Trung Sơn, cô đứng dậy xuống tàu.
Bám theo cô không phải là một việc dễ dàng, vì cách cô đi trên đường như mộtbản nhạc phá cách, lúc chậm lúc nhanh, đặc biệt vào lúc người ta ngơ ngác mônglung nhất, luôn để lại một khoảng trống vô định.
Cô bỗng dừng lại ở một chỗ nào đó, chăm chú quan sát một đồ vật mà anh cảm thấychẳng đáng phải mất thời gian như thế.
Giống như hiện tại, cô đứng giữa đường dành cho người đi bộ, ngước đầu ngắm nghíamột thân cây.
Cây thì có gì đáng xem cơ chứ? Anh nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của cô. Nở hoarồi? Hay lá cây đang rơi? Hay là trên cây có quả dễ thương nào đó?
Đều không phải, chỉ có những tán lá thưa thớt.
Anh không hiểu, không đoán ra được chỗ thần diệu ở đâu, nhưng cô lại nhíu mắt,say mê ngắm nghía rất lâu, rất lâu.
Thẩm Tĩnh ơi Thẩm Tĩnh, không phải em bị ấm đầu rồi chứ?
Anh thầm lo lắng.
Cô cứ đứng dưới tán cây một lúc lâu, đúng lúc anh sốt ruột định lên tiếng thìcô quay người bước đi.
Trái tim thấp thỏm của anh mới được bình an trở lại.
Anh theo cô đến một tòa nhà máu trắng trên đường Trung Sơn Bắc, trên cánh cửasắt được chạm khắc cầu kỳ của kiến trúc mang phong cách Nam Mỹ này có treo mộttấm biển hiệu, biển hiệu là mấy chữ “Tòa nhà Quang Điểm Đài Bắc”.
Cô bước qua những dãy ghế dành cho khách uống cà phê ngoài trời, duyên dángbước vào bên trong. Đi qua dãy sản phẩm dùng thử, anh tưởng là cô sẽ vào tiệmsách, mặt mũi tối lại, anh rầu rĩ không biết cô sẽ tiêu phí không biết baonhiêu thời gian ở nơi này, nhưng cô đã lờ hiệu sách đi, bước về rạp chiếu phimở góc trong cùng.
Thì ra muốn đi xem phim.
Mạnh Đình Vũ không thể không thú nhận, bản thân anh đã thở phào nhẹ nhõm.
Đi xem phim cũng không tệ, cũng đã mấy năm nay anh chưa xem phim ngoài rạp rồi.
Anh thấy may mắn vì cô đã không chọn những chỗ giết thời gian không thích hợpvới anh, nếu cô ấy chọn một hiệu sách hoặc một quán cà phê chắc anh sẽ phátđiên lên mất.
Chỉ là anh không lường trước được rằng dù đã bước vào rạp chiếu phim, cô vẫn cócách khiến anh nổi khùng lên.
Bởi cô đã chọn một bộ phim tài liệu lê thê bất tận dài dòng vô biên của một đạodiễn vô danh nào đó mà có trời mới biết ông ta là ai.
Khi bước ra khỏi rạp, đôi mắt cô đỏ ửng.
Đôi mắt cô hơi sưng, khóe mắt còn vương vài giọt lệ vì xúc động mà lặng lẽ rơixuống, gò má cũng hơi ươn ướt.
Khóc một trận sảng khoái làm sao!
Cô dùng ngón tay quệt đi vệt nước mắt, bờ môi cong lại tự cười giễu mình.
Quả là một bộ phim tuyệt vời, mặc dù ống quay của đạo diễn có chút chậm rãi,đôi lúc còn hơi nặng nề, nhưng bộ phim chủ yếu nhắm đến những vấn đề nhân sinh,khiến người xem giác ngộ phần nào.
Một bộ phim kì diệu! Được khóc thảm thiết một trận thế này, cảm giác thật hạnhphúc.
Cô mỉm cười, bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt, vuốt lại những lọn tóc rối, buộclại mái tóc đuôi gà.
Sau đó, cô rút tiền ra, đang định đi đến Starbucks mua một ly CaramelCappuccino thì thoáng thấy một người đàn ông từ phòng chiếu phim bước ra.
Anh ta bước đi chậm rãi, đuôi tóc cong lên rất buồn cười, có lẽ do tựa vào ghế,đôi mắt không ngừng chớp, chắc vẫn chưa tỉnh giấc hẳn.
Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Và cái bộ dạng thê thảm kia là vì sao?
Thẩm Tĩnh đứng trong góc khuất, nhìn anh thích thú.
Chỉ thấy anh đưa tay lên vò vò tóc, sau hai giây, đột nhiên mở trừng mắt, dườngnhư đã tỉnh hẳn, ánh mắt sắc bén lập tức rà soát bốn phương.
Thẩm Tĩnh quan sát ánh mắt ấy, dáng vẻ anh rất kì lạ, miệng thốt ra một câu rủakhe khẽ, cứ như có người nợ anh tiền tỷ không bằng.
Anh băng qua hành lang, đến góc rẽ dáo dác nhìn khắp nơi, chạy ra cổng tòa nhà,lại vòng về.
Anh ta đang tìm cái gì?
Thẩm Tĩnh băn khoăn quan sát hành động lạ lùng của anh.
Lại thêm một hồi rủa xả.
Sau mấy năm lăn lộn ở New York, cô cứ tưởng bây giờ anh đã trở thành một ngườiđàn ông lạnh lùng, không có máu cũng không có nước mắt, được tạc lên bằng băngtuyết như các nhân vật nam chính mà cô thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình.
Nhưng hình như không phải như vậy.
Nhìn anh có vẻ đang rất tức giận, cô tin chắc rằng nếu bất kì một người nàokhông biết điều dám làm phiền anh lúc này, nhất định sẽ bị chửi mắng một trậnthê thảm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tĩnh bật cười nhẹ một tiếng, cất bước thanh thoát.
Rất nhiều năm sau đó, cô vẫn không hiểu được động lực nào đã khiến cô tiến vềphía anh, chỉ biết rằng, vào lúc đó, hành động của cô diễn ra rất tự nhiên.
Cô nhẹ nhàng tiến lại sau lưng anh: “Chào anh, tôi có thể hỏi anh đang tìm gìkhông?”.
Nghe thấy giọng nói làm phiền, quả nhiên anh lập tức tím mặt quay lại: “Đừng cóphiền...”, câu nói giận dữ bối rối khựng lại khi anh nhận ra gương mặt thanh túcủa cô.
“Tĩnh”, anh lắp bắp gọi tên cô, vội vã né tránh đôi mắt trong như nước của cô.
“Anh đang tìm người à?”
Im lặng.
Sao anh có thể thừa nhận, người anh đang tìm chính là cô?
“Có cần em giúp không?”
“Không cần”, anh khó khăn nuốt nước bọt. Người anh cần tìm, đang đứng sữngtrước mắt anh rồi.
Cô nhìn anh một cái: “Không ngờ anh lại đến đây xem phim”.
Thực ra anh có xem đâu, ngồi vào ghế chưa được mười phút anh đã ngủ mất tiêurồi, ngủ ngon hơn, say hơn cả khi nằm trên chiếc giường đắt tiền của khách sạn.
Anh lại nuốt nước bọt, ngượng ngùng nhận ra hai má mình đang nóng bừng lên.
“Em nhớ ngày xưa anh không mặn mà xem phim lắm, trừ phi là phim hành động bomtấn, không ngờ anh cũng có hứng thú với thể loại phim tài liệu.”
Không, anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào, chỉ bởi vì muốn đi theo côthôi.
“Quả là một bộ phim tuyệt vời phải không? Em rất cảm động”, ánh mắt dịu dàng,hàng mi quyến rũ.
Anh sững người nhìn cô, bây giờ mới phát hiện ra khóe mắt còn hơi ửng đỏ củacô... cô đã khóc sao? Rơi lệ vì một bộ phim tẻ nhạt nhàm chán khiến anh chìmvào giấc ngủ ngay trong mười phút đầu ư?
Anh quả thật... ôi, chẳng biết phải bình luận thế nào đây?
“Anh thấy không hay à?”, cô nhận ra sự bối rối của anh.
“Quá dài dòng, tiết tấu chậm chạp, tình tiết đơn điệu, chuyện không có điểmnhấn, cách quay của đạo diễn làm anh muốn đau đầu”, một bộ phim hay như thế, bịanh phủ nhận hoàn toàn.
Cô kinh ngạc nhướng mày: “Đây là phim tài liệu! Anh đã ghét thế thì còn đi xemlàm gì?”.
Hỏi hay lắm. Anh rầu rĩ nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên. “Thế thì emnói xem, bộ phim này có điểm nào đáng cảm động chứ?”
“Điểm nào ư?”, Thẩm Tĩnh dừng lại một chút, “Rất nhiều”.
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như ngay phút đầu tiên, cảnh mặt trời mọc mang một ý nghĩa rất sâu xa,ngoài ra...”, Thẩm Tĩnh điềm đạm trình bày lại những chi tiết cô cảm thấy đánggiá trong bộ phim, dĩ nhiên cũng điểm qua vài khuyết điểm nho nhỏ, nhưng nhữngkhuyết điểm ấy không che lấp được sự tuyệt vời của bộ phim.
Cô nói một câu, Mạnh Đình Vũ vặn lại một câu, tranh luận, phản bác quan điểmcủa cô, nhưng cô không hề tức giận, vẫn từ tốn phân tích quan điểm của mình.
Đến cuối, Mạnh Đình Vũ không nói nữa, trừng mắt nhìn cô.
“Sao?”, cô cũng nhướng mày, “Em nói sai sao?”.
“Chỉ là anh không ngờ... em lại tranh luận với anh”, giọng anh thì thào, ánhmắt có chút hoảng hốt. Nếu là cô gái trước đây, sẽ không nói chuyện với anh nhưthế, cô sẽ nhõng nhẽo, sẽ chơi xấu, nói không lại anh thì nhăn mặt trề môi, tuyệtđối không thể bình tĩnh tranh luận với anh thế này.
“Không quen người khác cãi lại anh à?”, cô lạnh nhạt hỏi, bờ môi hơi cong, cónét chế giễu.
Lồng ngực anh chấn động.
Cô đang chế giễu anh ư?
Cô lặng lẽ nhìn anh một cái: “Em phải đi rồi, tạm biệt”. Cô khẽ quay đầu, máitóc đuôi gà nhẹ nhàng lay động, cô sẽ rời đi ngay lập tức.
Có gì đó nghẹn lại trong cổ họng, anh hắng một tiếng, khó khăn lắm mới mở lờiđược.
“Em định đi đâu?”
Cô quay người: “Đi ăn cơm”.
“Một mình?”
“Không được sao?”
Anh trợn mắt nhìn cô, bước lên trước mặt cô, ánh mắt như muốn trói cô lại: “Đâychính là cái mà em gọi là niềm hạnh phúc mới?”.
Cô ngẩn người.
“Ngồi thẫn thờ một mình trong quán cà phê cả buổi sáng, một mình đi bộ sangđường, một mình vào rạp chiếu phim, bây giờ lại một mình ăn cơm tối, chẳng nhẽđây chính là niềm hạnh phúc mới mà em nói đến sao?”
“Sao anh lại biết?”, cô trợn mắt kinh ngạc, “Anh theo dõi em?”.
Anh nhất thời lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu: “Đúng, anh đã đitheo em”.
“Tại sao lại phải làm như vậy?”, cô hỏi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Bởi vì anh muốn biết cái mà em gọi là niềm hạnh phúc mới là gì, vì anh sợ hômtrước em chỉ nói dối, vì anh không an tâm được, thế nên...”
“Nói đơn giản thì, anh không tin em chứ gì?”, cô cắt ngang lời anh, giọng nóirất nhẹ rất mềm, nhưng lại có hàm ý sâu xa khiến người ta thoáng lạnh sốnglưng.
Mạnh Đình Vũ sững sờ.
“Anh cho rằng em vẫn là cô gái non nớt ngày xưa sao? Có phải anh nghĩ là, nămđó anh bỏ rơi em, khiến đến bây giờ em vẫn cô đơn một mình, thế nên anh cótrách nhiệm phải chăm sóc em?”
Tại sao ngay khi trách móc anh, khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh như không, giọng nóicũng lãnh đạm như thế.
Mạnh Đình Vũ bàng hoàng, trong chốc lát đứng lặng câm, khó khăn lắm mới mởmiệng được.
“Anh thừa nhận có nghĩ như thế, chẳng lẽ không phải sao? Tĩnh, không thì tạisao đến bây giờ em vẫn không quen người đàn ông khác? Rõ ràng có rất nhiềungười theo đuổi em.”
“Em không quen với người đàn ông khác, bởi vì một mình em cũng có thể sống rấtvui vẻ. Anh dám bảo đảm, bên cạnh em có thêm một người đàn ông thì em sẽ vui vẻhơn không?”
Anh cứng họng.
“Nếu một người đàn ông không có khả năng làm cho em vui vẻ hơn thì em không cầnanh ta. Em không hy vọng một người đàn ông làm hỏng niềm vui mỗi ngày của em.”
Tia sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp ấy đang chế nhạo anh ư? Anh không dámchắc chắn. “Em nói một người đàn ông sẽ... làm hỏng niềm vui mỗi ngày của emư?”
Đây là lần đầu tiên anh được biết đến ý nghĩ này, trước giờ chưa có cô gái nàodám nói vậy trước mặt anh. Họ chỉ mải quanh quẩn xung quanh anh, cầu mong đượcanh để mắt tới.
“Em nghĩ anh không thể hiểu được”, cô lạnh lùng mỉm cười, dường như nhìn thấusuy nghĩ của anh, “Thì ra mấy năm làm việc ở New York cũng không dạy anh cáchtôn trọng phụ nữ, chỉ khiến anh trở thành một người đàn ông gia trưởng, caongạo hơn mà thôi”.
Anh là người đàn ông gia trưởng?
Mạnh Đình Vũ nhíu mày, cảm xúc đầu tiên khi đón nhận lời bình phẩm của cô làtức giận, sau đó anh dần tỉnh ngộ.
Anh chăm chú quan sát người phụ nữ đứng trước mặt mình, cô đứng thẳng lưng kiêuhãnh, nhìn thẳng vào mắt anh, không hề run sợ, cũng chẳng lúng túng.
Không, có lẽ không phải anh trở thành một người đàn ông gia trưởng, mà cô đãbiến thành một phụ nữ trưởng thành rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.