“Rốt cuộc anh muốn làmgì?”
“Thì như em thấy, ăn tối.”
Đôi nam nữ ngồi đối diện trên bàn ăn lung linh ánh nến, trong nhà hàng sangtrọng tao nhã, chỉ có điều khuôn mặt hai người lạnh băng như đá.
“Sao lại phải ngồi đối diện với em?”, người phụ nữ lạnh lùng chất vấn.
“Vì chỗ này trống mà”, người đàn ông điềm nhiên đáp lại, “Hơn nữa chúng ta cũnglà người quen, nhà hàng lại đông khách, anh chẳng nghĩ ra được lý do nào đểchúng ta không ngồi cùng bàn cả”.
“Em không hy vọng bữa tối mất ngon”, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
“Thế à? Anh thì ngược lại”, anh nhếch mép, “Anh rất hào hứng muốn biết bữa tốituyệt vời mà em nói rốt cuộc mùi vị ra sao”.
Thẩm Tĩnh ngẩn người không nói được gì.
Trước nay cô chưa từng nói lời thô bạo cay độc với ai như thế, nhưng Mạnh ĐìnhVũ dường như không hề quan tâm, nhất định chống đối cô.
Bởi vì cô chế giễu anh là kẻ gia trưởng, nên anh thể hiện luôn cho cô xem ư?
Từ khi nào tính khí anh lại trẻ con như vậy?
Cô hiểu anh đang tính toán điều gì, anh muốn ép cô phải nhận thua, anh muốn cônhư trước đây, nhõng nhẽo bướng bỉnh, xin xỏ van nài, anh không chịu thừa nhậncô đã không còn là Thẩm Tĩnh của ngày xưa.
Anh không tin cô biết tự chăm sóc bản thân, không tin cô có thể sống cuộc sốngđộc thân tự do vui vẻ.
Sao anh lại không chịu hiểu chứ?
Thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ, thời gian dạy chúng ta học cách quên, họccách trưởng thành.
Thẩm Tĩnh lắc đầu, coi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-khi-yeu/5890/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.