Edit: Nhật Nhật ... Quay về phòng ngủ, Nhiếp Xuyên cẩn thận gấp lại chăn cho Reese, cất vào tủ, sau đó mới thu dọn giường của mình. Rõ ràng kỳ nghỉ sung sướng chỉ có ăn với ngủ mà Nhiếp Xuyên mong chờ đã đến, nhưng tự nhiên cậu lại thấy hơi trống trải. Cậu kéo vali của mình, lên xe buýt đi trở về nội thành. Ánh nắng chiều chiếu lên mắt, có cảm giác rất ấm áp, Nhiếp Xuyên chống cằm ngẩn người, rõ ràng không hề ngủ, lại suýt nữa bị lỡ bến. Lúc xuống xe, Nhiếp Xuyên ở trong lòng âm thầm gào thét nguy hiểm, quá là nguy hiểm. Chuyện này mà để Reese nghe được, kiểu gì cậu cũng sẽ bị đối phương cười nhạo cho xem! Lăn lộn mãi với về được đến nhà, Nhiếp Xuyên vậy mà lại đụng trúng Celine ở dưới lầu. "Hey, Allen, lâu rồi không gặp." Celine nhoẻn cười, tự nhiên hào phóng vẫy vẫy tay với Nhiếp Xuyên. Vừa nhìn thấy cô, trong đầu Nhiếp Xuyên đã lại hiện lên hình ảnh lúc cô hôn Reese, trái tim dường như bị nhéo một cái, có chút không thoái mái. "Ừ! Ha ha! Để tôi giúp cậu mang đồ lên nhà." Cho dù cậu với Celine hoàn toàn không có tương lại gì, nhưng phép lịch sự tối thiểu này, Nhiếp Xuyên có. "Vậy cám ơn nhé!" Celine đi theo sau Nhiếp Xuyên, đẩy vali về đến cửa nhà. Lúc Nhiếp Xuyên chuẩn bị quay người rời đi, Celine lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Có phải cậu đang hẹn hò với Lily không vậy?" "Sao đột nhiên lại hỏi vậy? Tôi với Lily chỉ cùng ăn một bữa cơm thôi." "Có lẽ là do Lily có rất nhiều người theo đuổi, có người nhìn thấy cô ấy lái xe đến dưới phòng ký túc xá cùng cậu đi ăn cơm, cho nên tôi hỏi một câu vậy thôi." Celine cười cười. Nhiếp Xuyên đương nhiên sẽ không giống như trước kia, nghĩ là Celine đang ghen vì mình, cậu cười một cái, muốn rời đi, Celine lại một lần nữa gọi Nhiếp Xuyên lại. "Hey, Allen, cậu biết hôm tôi tổ chức sinh nhất, lúc tặng hoa cho tôi, Reese đã nói gì với tôi không?" Nhiếp Xuyên dừng bước. Thành thật mà nói, cái vấn đề này cậu vẫn luôn thấy tò mò từ đó đến giờ. "Ồ? Anh ấy nói cái gì?" "Anh ấy nói, người anh ấy thích là cậu. Hi vọng tôi sẽ không để cậu ôm ấp mong đợi không cần thiết với mình." Câu nói này nghe vào tai Nhiếp Xuyên không khác gì một trận động đất, khiến sông cuộn sóng gầm như tận thế kéo tới. "Cậu nói... Cậu nói gì cơ?" Nhiếp Xuyên hỏi. Cậu không biết là mình có phải đang bị lãng tai không nữa? "Tuy từ trước đến nay, tôi chỉ yên lặng đứng một góc theo dõi Reese, nhưng có một vài thứ tôi hiểu rất rõ, cái mà anh ấy muốn, anh ấy tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai cướp khỏi tay mình. Kể cả là phải phá hủy, anh ấy cũng muốn mình là người ra tay làm điều đó. Nếu cậu đồng ý hẹn hò với Lily chỉ là vì muốn trốn tránh Reese hoặc là vì để che giấu quan hệ thực sự giữa hai người, vậy xin đừng làm thế. Lily cũng là bạn của tôi." Biểu tình trên mặt Celine rất chân thành. Đại não của Nhiếp Xuyên lúc này đã hoàn toàn chết máy. Celine nhìn Nhiếp Xuyên há hốc miệng, mặt nhăn mày nhíu, biểu tình chết lặng. "Sao? Cậu và Reese không phải là đang ở cùng nhau à? Chất lượng sinh hoạt của anh ấy luôn rất cao, lại chú trọng đến sự riêng tư, vậy mà lại chuyển đến ký túc xá hai người ở, lẽ nào hai người chưa hẹn hò sao?" Vẻ mặt Celine như muốn nói: Đây là chuyện quá rõ ràng còn gì. "Cậu... Cậu nói lại một lần nữa đi?" Nhiếp Xuyên dùng sức nhéo mạnh lên đùi mình một cái, cảm giác đau đớn giúp cậu xác nhận lại một lần nữa, mình không phải đang nằm mơ! Celine càng nhìn càng thấy bộ dạng Nhiếp Xuyên không giống như đang giả vờ, cô đột nhiên nhận ra gì đó, cười ha ha chỉ vào Nhiếp Xuyên nói: "Ha ha ha! Allen, cậu buồn cười quá đi mất! Tôi chỉ nói đùa với cậu có thế mà cậu đã tin sái cổ rồi, làm thế nào mà cậu lớn được đến bây giờ vậy?" Nhiếp Xuyên đột nhiên giật mình bừng tỉnh, từ mặt đến cổ đều đỏ chót: "Này —— Celine! Chuyện này thực sự là không vui một tí nào cả! Đang yên đang lành sao cậu lại nói đùa kiểu này chứ!" "Bởi vì tôi ghen tị với cậu." Nụ cười trên mặt Celine nhạt đi, có chút nghiêm túc nói, "Tôi thích Reese lâu như vậy, từ trung học đã bắt đầu chú ý đến anh ấy. Nhưng anh ấy lại chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, có khi ngay cả tên tôi là gì anh ấy cũng không nhớ rõ. Nhưng cậu lại có thể dễ dàng chiếm lấy thời gian của anh ấy như vậy. Trước là cùng nhau chơi bóng rổ, giờ là ở chung một phòng ký túc xá. Những gì về Reese mà tôi không biết, cậu đều thấy được. Cậu không phát hiện thời gian và tinh lực anh ấy dành cho cậu còn nhiều hơn tất cả những người khác cộng lại sao?" "Tôi biết, tôi đương nhiên là biết." Mỗi khi chính mình nhận ra được điểm này, cậu luôn muốn làm gì đó cho Reese. Nhưng cuộc sống của Reese quá mức hoàn mỹ, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không thấy có chỗ nào để cậu có thể "Dệt hoa trên gấm", chỉ trừ một chuyện —— Trở thành một hậu vệ dẫn bóng xuất sắc, giúp đội bóng của họ tiến vào chung kết, giúp giấc mơ trở thành nhà vô địch giải sinh viên toàn quốc của Reese trở thành hiện thực. "Cho nên, tôi thường tự an ủi mình là, anh ấy không thích tôi không phải là vì tôi không tốt, mà là do anh ấy vốn không thích con gái. Trong trường, người cùng anh ấy nói chuyện nhiều nhất, thời gian ở chung với anh ấy nhiều nhất chính là cậu, anh ấy nhất định là rất thích cậu." Trái tim Nhiếp Xuyên lại lần nữa run lên. Anh ấy nhất định rất thích cậu. Anh ấy nhất định rất thích cậu. Rất thích cậu... Cái ôm của Reese, nhiệt độ đôi môi anh, đầu lưỡi mềm mại, thậm chí là sức lực khi anh ta hôn... Mặc dù lúc này, đối phương không ở bên cạnh, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận hết sức rõ ràng. "Xin lỗi, đã để cậu phải nghe những thứ lộn xộn này. Nhưng suy nghĩ thực sự trong lòng tôi chính là ghen tị với cậu, bởi vì cậu có thể cùng Reese đứng trên sân bóng, kề vai chiến đấu. Cậu biết lúc nào nên chuyền bóng cho anh ấy, biết phải chạy đến vị trí nào, cũng biết làm sao tạo cơ hội tấn công, kiến tạo bàn thắng cho đội bóng. Tôi ước mình có thể giống như cậu, bởi vì cậu ở trong lĩnh vực của Reese. Chúc cậu có một kỳ nghỉ vui vẻ." Celine nhẹ nhàng phất tay, Nhiếp Xuyên gật đầu với cô. Cậu mở mịt xoay người đi xuống dưới tầng. Cái câu "Cậu ở trong lĩnh vực của Reese" của Celine giống như một lời nguyền, ở trong đầu Nhiếp Xuyên lởn vởn thật lâu, không tài nào xóa đi được. Thế giới của Reese không phải mở rộng cửa cho tất cả mọi người, họ chỉ có thể đứng ngoài thành lũy do anh dựng lên, có thể chen vào khoảng trống mà anh hé ra chỉ có một hai người mà thôi. Cậu đột nhiên rất muốn gặp Reese, cậu nhớ mùi nước cạo râu của Reese bay trong không khí, cử chỉ nhướng mày của anh, kể cả mớ chuyện cười khiến người ta phát rồ của đối phương, Nhiếp Xuyên cũng thấy có hơi nhớ nhớ. Một Reese như vậy, có lẽ chỉ có cậu từng nhìn thấy. "Ơ, Tiểu Xuyên? Sao con còn không lên nhà?" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếp của mẹ, Nhiếp Xuyên ngẩng đầu, đột nhiên cảm thấy hãi hùng không biết mình về đến dưới nhà từ bao giờ? Thực sự là nghĩ đến mất hồn mất vía mà. Tối hôm đó, Nhiếp Xuyên ăn một bát mì nấu nước hầm xương to vĩ đại, sau đó trở về phòng mình. Điện thoại của cậu đang không ngừng rung lên bần bật, là A Mao gọi tới, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn đang bận ngẩn người, không định nhận máy. Tin nhắn của A Mao cũng bắn tới hết cái này đến cái kia: A Xuyên! Nhanh online đi! Ông còn không tới cứu! Tôi sẽ chết nữa đấy! Nhiếp Xuyên nhanh chóng online, sau đó phát hiện, lấy trình độ của cậu mà muốn cứu A Mao, khả năng thành công chả có mấy. Nhiếp Xuyên đột nhiên nghĩ đến tài khoản game của cậu có kết nối với tài khoản của Reese, lập tức login kiểm tra. Hệ thống thông báo lần đăng nhập gần nhất của tài khoản của Reese vẫn là lần trước lúc lên chơi cùng với cậu. Nhất thời Nhiếp Xuyên cảm thấy thất vọng tràn trề. A Mao vẫn không ngừng nhắn tin hệ thống tới, Nhiếp Xuyên tiện tay chuyển mấy bộ trang bị trâu bò nhất trong acc của Reese cho A Mao. A Mao: Cái đệch! Cái đệch! A Xuyên, ông giàu dữ vậy! Nhiếp Xuyên: Tôi hôm nay không muốn chơi, ông chơi một mình đi. Không biết A Mao còn đang nhắn tin lảm nhảm cái gì, Nhiếp Xuyên làm như không thấy, lấy điện thoại qua, nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nhắn tin qua cho Reese: Việc trong nhà giải quyết sao rồi? Sau đó Nhiếp Xuyên bắt đầu nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại. Một phút trôi qua. Hai phút trôi qua. ... Mười phút trôi qua, vẫn không có hồi âm. Nhiếp Xuyên thực sự muốn gọi cho Reese một cuộc, nhưng mà lại lo Reese đang xử lý chuyện trong nhà, không rảnh nói chuyện cùng cậu, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau, ném điện thoại sang một bên. Cậu làm ba mươi cái chổng đấy, lại lấy điện thoại ra nhìn, Reese không trả lời. Cậu là lấy sách lót chân, tập nâng gót mười phút, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì. Chỉ cần cậu hơi dừng lại một xíu, lời Celine nói lúc chiều lại bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu. Cậu không ngừng tự hỏi: Rốt cuộc là ngày hôm đó Reese đã nói gì với Celine? Lúc đó, khi Nhiếp Xuyên hỏi, Reese nói là, anh nói với Celine mình đã có người thương. Mà Celine lại nói: Reese thích cậu. Nhiếp Xuyên càng nghĩ càng thấy muốn nổ đầu, bèn giựt giựt tóc mình. Rốt cuộc có chịu để cậu yên lành hưởng thụ kỳ nghỉ nữa không đây? Kể cả Celine có thực sự bởi vì chuyện cậu trở thành bạn cùng phòng của Reese mà ước ao ghen tị, cố ý nói đùa về chuyện kia, giống như dân mạng trong nước cũng hay kéo hai cậu bạn thân ra nói là "Bạn gay", nhưng Nhiếp Xuyên vẫn không nhịn được nghĩ: Nhỡ đâu đấy là thật thì sao? Nếu không phải thật, vậy sao tại sao Reese lại có thể hôn cậu mà không ngần ngại chút nào? Ngay... Ngay cả lưỡi cùng luồn vào? Tuy là theo lời Reese giải thích thì, không duỗi lưỡi vào không được tính là hôn... Nhưng lấy vấn đề hôn này ra để trêu chọc cậu, Reese hạ vốn cũng hơi bị lớn rồi đấy? Suốt cả một buổi tối, Nhiếp Xuyên cứ thế ngồi ngốc ở đầu giường, không buồn ngủ một tí nào. Mãi đến hơn một giờ sáng, điện thoại của cậu mới rung lên một cái: Chuyện trong nhà tôi sẽ giải quyết ổn thỏa, ngủ ngon, nhớ phải đánh răng. Nhiếp Xuyên nhìn tin nhắn kia, thở hắt ra một hơi. Reese bận thế cơ à, tận bây giờ mới thấy tin nhắn của cậu sao? Xem ra chuyện trong nhà của anh ta cũng rất phiền phức đây! Nhiếp Xuyên: Yên tâm, tôi nhất đinh sẽ nhớ đánh răng! Hi vọng chuyện trong nhà anh sẽ sớm ổn, rất nhớ quãng thời gian cùng anh chơi bóng. Tin nhắn gửi đi chưa đến mười giây, Reese đã nhắn tin trả lời: Tôi cũng rất nhớ cậu, trễ lắm rồi, đi ngủ sớm đi, đừng thức đêm cày game. Cái câu "Tôi cũng rất nhớ cậu" kia thực sự rất có hiệu quả bom tấn. Nhiếp Xuyên ngốc ngốc nhìn nó đến mười mấy giây, thiếu chút nữa đã dùng đầu đập vỡ màn hình điện thoại rồi. Tại sao lại trả lời là "Tôi cũng rất nhớ cậu" chứ! "Cũng" cái gì mà cũng! Rõ ràng tôi nói muốn cùng anh chơi bóng rổ, chứ không phải nhớ anh! Anh trả lời nhu vậy chính là ông nói gà bà nói vịt, có biết không hả! Uổng phí danh hiệu học sinh xuất sắc của anh! Anh có biết vừa nãy có người lấy tôi ra nói đùa gán ghép với anh không hả! Anh như vậy sẽ khiến tôi nghĩ bậy nghĩ bạ, càng thêm mất ngủ đó! Hiện giờ, câu nói "Anh ấy thích cậu" của Celine đang không ngừng quanh quẩn trong đầu Nhiếp Xuyên đã biến thành câu "Tôi cũng nhớ cậu" của Reese. Cho dù không được tận tai nghe Reese nói câu này, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn có thể tự mình tưởng tượng ra ngữ khí khi Reese nói ra câu này. Kiểu giọng điệu có chút lạnh lẽo, không chập trùng lên xuống, nhưng lại có thể kéo căng tất cả dây thần kinh của Nhiếp Xuyên. Ngủ đi thôi! Đừng nghĩ đến nữa! Nhiếp Xuyên kéo chăn trùm lên đầu, ngã xuống gối ngủ. Lúc này, trong một bệnh viện nào đó, Reese đang đứng dựa vào bức tường bên ngoài phòng bệnh, lật xem album trong di động. Trong hình là một cậu trai tóc đen đang vô cùng nghiêm túc nhìn biển báo chỉ đường. Ngón tay Reese lướt nhẹ qua mặt cậu, sau đó nhắm mắt hôn lên. Đúng lúc này, Vivian, chị gái của Reese cầm cà phê đi tới. Cô huých vai Reese một cái, nở một nụ cười bất lực: "Chị hình như vừa phát hiện ra bí mật nhỏ của em rồi." "Từ trước đến giờ, em và chị đều không có bí mật." "Không thể cho chị xem người đầu tiên em thích là ai sao?" "Làm sao chị biết cậu ấy là người đầu tiên em thích?" "Chị là chị gái của em đấy, ít nhất trình độ hiểu biết của chị với em so với vị ba ba đang nằm trên giường bệnh, rõ ràng chả thương tích gì nặng lại muốn nháo cho mọi chuyện to lên kia thì vẫn có hơn. Từ nhỏ đến lớn, thức làm em cảm thấy hứng thú thực ra không ít. Vẽ phác họa, dương cầm, lập trình... nhưng thường thường rất nhanh em đã không thích chúng nữa. Nói thật, em có thể thích bóng rổ như vậy hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của chị, chỉ luôn cảm thấy loại vận động mang tính chất tập thể như bóng rổ không thích hợp với em. Nhưng em lại thật sự thích nó, bởi vì khi đứng trên sân bóng, vẻ mặt của em luôn rất chăm chú. Biểu hiện của em khi thích một cái gì đó luôn giống nhau, chị biết rõ. Vừa nãy vẻ mặt nghiêm túc của em thực sự khiến chị hơi hoảng hốt. Cậu ấy là người Châu Á đúng không?" "Ừm." "Người Châu Á thường rất truyền thống, em muốn bọn họ tiếp nhận tình cảm của mình sẽ rất khó." "Cho nên tới bây giờ em vẫn nhịn chưa ra tay." Reese nở một nụ cười tự giễu. "Chưa ra tay?" Vivian mỉm cười, "Thông thường nếu em nhanh chóng ra tay, vậy có nghĩa là em cũng không quá để tâm. Em càng nhẫn nại, thì càng muốn có được hơn." Reese rũ mắt nhìn xuống, nhẹ giọng nói: "Đúng thế... Em nhất định phải có được." "Đây chính là chỗ chị sợ nhất ở em. Em luôn biết chắc mình muốn cái gì, nhưng lại không thể khống chế suy nghĩ của những người khác." "Cho nên em đang đợi." "Đợi cái gì?" Vivian hỏi. "Chờ cậu ấy nhận ra không có em thì không thể. Cho nên tốt nhất cậu ấy nên nhanh chóng nhận ra trước khi em mất hết kiên nhẫn. Nếu không, em sẽ khiến cậu ấy bị thương." "Nếu em biết mình sẽ làm cậu ấy bị thương, cũng khiến bản thân mình thương tổn, vậy lúc đó em nên buông tay." "Em không thể, em không làm được." Reese quay đầu đi, từ chối thảo luận thêm về vấn đề này với Vivian. Ngoại trừ hôm đầu tiên trong kỳ nghỉ, Nhiếp Xuyên vì tối hôm trước mất ngủ mà ngủ thẳng cẳng đến tận trưa, thì bắt đầu từ ngày thứ hai, cậu đã khôi phục lại quy luật tập luyện và nghỉ ngơi như cũ. Buổi sáng bảy giờ rời giường, ăn sáng xong thì tập thể dục buổi sáng. Thỉnh thoảng, cậu sẽ gặp bọn Mark ở sân bóng, Nhiếp Xuyên sẽ chơi với bọn họ mấy hiệp. Tuy là vì chuyện tranh sân bóng lần trước mà bọn họ có gây gổ với nhau một chút, nhưng Nhiếp Xuyên cũng phát hiện, Mark là một người rất giữ chữ tín, qua qua lại lại như vậy, hai người ngược lại thân với nhau hơn hẳn. Nhiếp Xuyên không hề giữ lại bài tủ, dạy một ít kỹ thuật lừa bóng qua người cho Mark, Mark cũng bày tỏ, mai mốt nếu Nhiếp Xuyên có xe riêng, có thể đưa đến gara của cậu ta để bảo trì. Mỗi tối, Nhiếp Xuyên đều sẽ nhắn tin cho Reese, nói cho đối phương biết hôm nay mình luyện tập cái gì, cùng ai với ai chơi bóng, hầu hết đều là Nhiếp Xuyên thắng. Reese nhắn lại rất nhanh, tuy là tin nào tin nấy chỉ ngắn tin hin, nhưng Nhiếp Xuyên vẫn cảm thấy thỏa mãn vì được đối phương chú ý. Tuần đầu tiên của kỳ nghỉ cứ thế trôi qua. Nhiếp Xuyên, Chu Bân và A Mao hẹn nhau đi ăn, ba người gọi một nồi lẩu, A Mao không ngừng sỉ vả nói Nhiếp Xuyên dạo này không chịu lên mạng chơi game với mình. "A Xuyên, có phải ông cai nghiện game rồi không?" "Tôi vốn có nghiện game đâu." Nhiếp Xuyên câu được câu không tán gẫu cùng bọn A Mao, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem tin nhắn trên điện thoại. Chu Bân chống cằm thích thú hỏi: "A Xuyên, ông đang nhắn tin với ai đấy?" A Mao cũng để ý tới, phụ họa nói: "Đúng vậy! Nhóc con, ông đang nhắn tin với ai? Từ nãy đến giờ đều không nghe tôi nói gì!" "Với Reese chứ ai." Nhiếp Xuyên vô thức đáp lời. "Cùng Reese?" A Mao bĩu môi, khinh thường nói, "Ông có nhầm không vậy? Reese không phải bạn cùng phòng của ông à? Ông có thể nhắn tin qua nhắn tin lại với anh ta đến tận mấy tiếng liền à? Tôi còn tưởng ông cua được em gái tóc vàng mắt xanh, ngực tấn công mông phỏng thủ nào rồi chứ!" "Bọn tôi đang nói về 'Chiến thuật Starburst*'." Nhiếp Xuyên đáp một câu. *Một chiến thuật trong bóng rổ. Trong những phút cuối cùng của trận đấu, một người thực hiện quả ném biên và bốn người còn lại đứng cạnh nhau trên đường ném phạt. Tại thời điểm giao bóng, bốn người bên cạnh sẽ phân tán bóng theo các hướng khác nhau tại cùng lúc. Ưu điểm của chiến thuật này là đối phương khó phán đoán ai sẽ nhận bóng để thực hiện cú ném cuối cùng. "Là chiến thuật bóng rổ à? Hai người có thể gọi điện thoại nói mà, gửi tin nhắn thì phải đến năm nào tháng nào ông mới hiểu được chứ?" Chu Bân cười nói, trong mắt là thâm ý không ai hiểu được. "Reese nói anh ta không tiện nghe điện thoại." Nhiếp Xuyên đáp một câu, sau đó cầm đũa khoắng trong nồi một phát, đám thịt bò cuộn A Mao mới thả vào đã bị cậu vớt hết sạch. "Này! Ông đừng có tham như thế chứ!" A Mao tức giận bất bình, lại gọi thêm một đĩa thịt bò cuộn. Chu Bân chống cằm thích thú nói: "Trông bộ dạng ông gửi tin nhắn cứ như đang nhắn tin nói chuyện với người yêu vậy." Nhiếp Xuyên không suy nghĩ gì đã độp lại cậu ta một câu: "Vậy lúc tôi nhắn tin với ông, thì cũng giống đang yêu đương với ông đó!" Chu Bân lắc lắc đầu: "Không phải thế, ông nhắn tin với tôi chỉ có ba loại trường hợp thôi, hơn nữa chỉ nhắn một lúc rồi thôi. Còn bình thường, chúng ta đều không nhắn tin với nhau đâu." "Ồ? Ba trường hợp nào cơ?" "Loại thứ nhất, là vay tiền, loại tin nhắn này tôi sẽ giả bộ như không thấy, chỉ có tên A Mao ngốc này mới xoắn xuýt nghĩ xem có nên cho ông vay hay không thôi." Nhiếp Xuyên không nói gì chỉ nhìn Chu Bân, may mà lần trước cậu gọi điện vay tiền bấm nhầm số sang cho Reese. "Loại thứ hai, chính là tỏ tình thất bại, khóc lóc tìm kiến sự an ủi. Tôi thấy mình hoàn toàn có thể mua một cái bút ghi âm, ghi lại mấy lời an ủi của mình, chờ khi nào ông thất tình lại mở ra cho ông nghe." "Đi chết đi." Nhiếp Xuyên nghe mà chỉ muốn tẩn cho Chu Bân một trận. "Loại thứ ba, chính là đi thi truyền đáp án." Chu Bân cong cong ba ngón tay, A Mao ở bên cạnh thì cười như Liên Xô được mùa. Sau khi ăn lẩu xong, ba người đều lười biếng ngồi tại chỗ lướt điện thoại. A Mao đột nhiên gào lên: "Này —— Nhiếp Xuyên, bạn cùng phòng tên Reese kia của ông có phải họ là Reddington không?" "Ừ. Làm sao thế?" "Ba anh ta có phải là một luật sư rất có tiếng ở New York không?" "Đúng vậy..." Nhiếp Xuyên chợt nhận ra gì đó, giật lấy điện thoại của A Mao lại xem. Đó là tin tức cách đây một tuần, biệt thự của luật sư nổi tiếng, được giới chính trị New York mệnh danh là "Cá mập trắng" – James Reddington phát nổ, James Reddington bị thương nặng đã được đưa và viện, đến nay sống chết chưa rõ. Vụ nổ này bị tình nghi là hành động mang tính trả đũa, vụ việc vẫn đang được tiến hành điều tra làm rõ. "Ờm, cái kia... Ba bạn cùng phòng của ông không phải chết..." A Mao còn chưa nói hết lời, đã bị Chu Bấn bịt chặt miệng. "Sao vậy? Mấy ngày rồi ông đều nhắn tin với Reese mà, anh ta không nói với ông sao?" "Không có." Nhiếp Xuyên lắc đầu, lông mày nhíu chặt. Chả trách vừa thi học kỳ xong, Reese đã vội vội vàng vàng quay về New York, chào cũng không kịp chào, hóa ra trong nhà anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy! Nhiếp Xuyên có kích động muốn lập tức ấn số gọi cho Reese, hỏi anh ta tại sao phải giấu mình, tại sao lại nói với cậu là "Việc gấp" mà không phải là "Chuyện lớn"? Chẳng lẽ lúc cậu ở trong ký túc xá nói với Reese anh là là bạn tốt nhất của mình, chỉ là do một mình cậu đơn phương tình nguyện thôi à? "A Xuyên, Reese không nói chuyện này cho ông, chắc là vì không muốn ông lo lắng thôi. Hơn nữa, tính tình anh ta vốn độc lập, lòng tự trọng chắc chắn cũng rất cao, không muốn nhận được sự đồng tình của ông đâu." Chu Bân nhìn ta Nhiếp Xuyên đang không vui, chỉ sợ cậu manh động lại làm ra chuyện gì đó. Vấn đề Chu Bân nói, Nhiếp Xuyên đều hiểu cả, chẳng qua là lúc cậu nhận được tin nhắn trả lời của Reese, Nhiếp Xuyên đột nhiên không biết nên trả lời đối phương như thế nào. Chẳng trách Reese lại chỉ nhắn tin với cậu, giống như Chu Bân nói, nếu nói về chiến thuật trong bóng rổ, rõ ràng là gọi điện giải thích càng nhanh gọn xúc tích hơn, nhưng Reese vẫn kiên nhẫn nhắn tin cho cậu, có lẽ là vì anh ta vẫn phải trông chừng trong bệnh viện, không tiện nói chuyện. Nhiếp Xuyên lần đầu tiên cảm thấy chán nản đến như vậy. "Được rồi được rồi, ba của Reese là nhân vật lớn như vậy, nếu thực sự có chuyện xảy ra, khẳng định tin tức đã bay đầy trời, không thể chỉ có một tin vắn từ tận tuần trước được." Chu Bân an ủi nói. "Ừ, ừ." Vốn bọn họ còn hẹn nhau lát nữa đến tiệm nét chơi game, nhưng Chu Bân thấy Nhiếp Xuyên hoàn toàn không còn tâm trạng chơi nữa cho nên buổi tụ họp hôm nay của họ cũng chấm dứt ở đây. Nhiếp Xuyên quay về nhà, cậu phát hiện trong đầu mình tất cả đều là Reese. Anh ta bây giờ đang làm gì? Có phải rất lo lắng cho ba mình không? Biệt thự nhà anh ta nổ tung rồi, vậy chờ ba anh ta xuất viện họ sẽ nghỉ ngơi ở đâu? Nhỡ mà ba Reese bị chấn thương sọ não, trở thành người thực vật hay gì đó, Reese liệu có phải tạm nghỉ học để chăm sóc ba mình, sau đó mãi đến tận khi cậu tốt nghiệp rồi vẫn không thể gặp lại đối phương không? Nhiếp Xuyên đau đớn phát hiện, lúc cậu và Reese ở chung, hình như cậu chả phải suy nghĩ gì bao giờ. Không cần biết là chuyện dậy sớm tập thể dục buổi sáng, hay là môn toán cao cấp mà cậu đau đầu nhất, ngay cả chuyện cậu ăn phải đồ hỏng, đau bụng lăn lộn trên giường cũng thế, chỉ cần có Reese ở đó, tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề. Nhưng khi cậu không gặp được Reese, Nhiếp Xuyên phát hiện hóa ra mình lại hay suy nghĩ lung tung như vậy. Nhiếp Xuyên cầm điện thoại lên, soạn tin nhắn, chẳng hạn như "Tôi đọc được trên mạng tin tức về ba anh, tại sao anh không nói cho tôi một tiếng, ba anh thế nào rồi, có khỏe không?" Rõ ràng là Reese không muốn cậu biết chuyện, nếu cậu hỏi như vậy, anh ta phải trả lời kiểu gì đây? Nhiếp Xuyên lại xóa tin nhắn đi. A... A... Đau não quá đi! Rốt cuộc là cậu có thể làm được gì cho Reese? Lúc này, Nhiếp Xuyên nhận được tin nhắn của Lily: Này, Allen, ngay mai 'Hunger Games' ra rạp đó, cậu có muốn cùng đi xem không? Nhiếp Xuyên thở dài một hơi, nhắn tin lại: Xin lỗi, gần đây tôi đang không có tâm trạng. Chờ lúc Nhiếp Xuyên phản ứng lại, cậu đã ấn gửi tin nhắn mất rồi. Ôi trời! Nhiếp Xuyên ơi là Nhiếp Xuyên, mày đang làm cái gì vậy! Nhắn tin kiểu đó rất tự phụ, sẽ làm tổn thương đến con gái nhà người ta đó! Nhưng có vẻ Lily không hề tức giận chút nào, rất nhanh đã gửi một tin nhắn nữa đến: Sao vậy? Có chuyện gì khiến cậu phiền não à? Nhiếp Xuyên nhanh chóng trả lời: Trong nhà một một người bạn của tôi xảy ra chuyện lớn, tôi đang không biết làm thế nào để giúp được người ta, mà hình như tôi cũng không thể làm được gì cả. Lily: Ra là vậy, có rất nhiều khi chúng ta không có cách nào giúp gì cho những người quan trọng với mình, nhưng có một việc chúng ta luôn luôn có thể làm được, đó là ở bên cạnh họ. Nhiếp Xuyên ngây người, đúng vậy, trước đây vẫn luôn là Reese ở bên cạnh, giúp cậu luyện tập, tại sao cậu không thể ở cạnh Reese chứ? Kể cả có không giúp được gì, cậu vẫn có thể mua cho Reese một cốc cà phê, một cái sandwich hay gì đó, mấy chuyện đơn giản này cậu hoàn toàn làm được mà! Nhiếp Xuyên gửi tin nhắn cám ơn lời khuyên của Lily xong, bèn tập tức lên mạng đặt vé máy bay. Cậu rất muốn đến gặp Reese, đặc biệt đặc biệt muốn được nhìn thấy anh ta ngay lập tức, Sau đó cậu đặt chuyến bay lúc bảy giờ sáng mai, ngoại trừ chuyến đêm, đây là chuyến bay có giá rẻ nhất cậu có thể mua vé. Sau đó cậu lại kiểm tra tình hình thời tiết ở New York, hình như ngày mai ở đó có mưa, Nhiếp Xuyên bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo. Chuck học khoa luật, luôn coi ba Reese là thần tượng của mình, Nhiếp Xuyên hỏi địa chỉ nhà của Reese từ chỗ cậu ta, tuy là cái địa chỉ này bây giờ chưa chắc đã có tác dụng gì. Vừa nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp được Reese, Nhiếp Xuyên cả đêm đều không thấy buồn ngủ, mãi đến tận lúc lên máy bay, cậu mới chợp mắt được một chút. Đến New York, cậu đi tàu điện ngầm, lại bắt thêm một chuyến taxi mới đến được gần khu nhà Reddington. Đây là một khu dành cho giới nhà giàu, ra vào đều là xe hơi sang trọng, xung quanh đều là biệt thự xa hoa. Nhưng muốn tìm được biệt thự nhà Reese thì hết sức dễ dàng, bởi vì có thể nhìn thấy một tòa nhà đã bị nổ cho tan tành, xung quanh vẫn đang chăng dây cảnh giới màu vàng, còn có hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở gần đó, cảnh sát vẫn đang tiếp tục thu thập bằng chứng ở đây để điều tra. Gần hiện trường cũng có phóng viên đang dạo quanh, có vẻ hi vọng nhóm cảnh sát sẽ tiết lộ cho họ một ít thông tin. Càng tới gần, Nhiếp Xuyên càng cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Mùi thuốc nổ, mùi gỗ cháy khét lẹt dường như vẫn còn lảng vảng trong không khí. Cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy trên phim ảnh, nay đang hiển hiện ngay trước mắt cậu. May mắn... Lúc toà nhà phát nổ, Reese đang ở trong trường, nếu không hậu quả thế nào, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không dám tưởng tượng. Không biết ba của Reese bị thương thế nào? Reese có phải hốc hác đi nhiều lắm không? Mắt Nhiếp Xuyên có chút chua xót. Cái tên này sĩ diện như thế làm gì chứ? Những chuyện này vốn nên chia sẻ với bạn bè mà! Hay là đối với anh, tôi còn chưa được tính là bạn bè? Nhiếp Xuyên lấy điện thoại ra, nhắn đi một tin: Tôi đến nhà anh tìm người, nhưng mà không tìm được anh. Đang giúp ba mình đẩy xe lăn vào thang máy khách sạn, Reese lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, sau đó cả người cứng còng. Trên chiếc xe lăn, ngài James cổ bó thạch cao không thể nhúc nhích, bất lực lên tiếng: "Reese, còn có mất giây là có thể đưa ba về phòng rồi, con không thể chờ đến lúc đó rồi hãy chơi điện thoại sao?" Reese không trả lời ông, mà lập tức bấm máy gọi. Nhiếp Xuyên không thể ngờ là Reese gọi đến nhanh như vậy, cậu giật bắn mình, thiếu chút nữa là quăng luôn điện thoại đi. Chắc Reese sẽ không tức giận chuyện cậu không mời mà tới đâu nhỉ? "Cậu nói cậu ở đâu?" Giọng của Reese quả nhiên rất thấp. Anh ta giận rồi! "Tôi ở... Tôi đang ở trước biệt thự nhà anh..." "Cách chỗ đó xa một chút, nhỡ nó lại phát nổ thì làm sao!" "Hả.. À à!" Nhiếp Xuyên vội đứng lùi về phía sau, lùi đến tận dưới một gốc cây lớn. Sao mà còn nổ được nữa chứ! Nếu mà nổ nữa được thật, thì mấy cảnh sát kia làm sao mà dám đi vào điều tra! "Tôi lùi lại, đứng ở chỗ cái cây to rồi, cách nhà anh khoảng hai, ba mươi mét gì đó." "Giờ tôi lập tức qua tìm cậu!" Anh đẩy James vào trong thang máy, dùng sức nhấn nút tầng, cho dù không quay đầu lại nhìn, James cũng có thể cảm thấy lúc này con trai mình đang rất nôn nóng. "Này —— Này —— Anh bạn trẻ, thả lỏng chút nào! Trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sống chết cả! Nhìn ba con này, suýt chút nữa đã đi gặp Thượng đế* rồi những vẫn rất thư thả thoái mái." *Chỗ này mình thích để là gặp ông bà ông vải hơn. Nhưng mà nghĩ lại ba James là người Mĩ cho nên để Thượng đế cho nó hợp. "Vậy ba cứ tiếp tục thư thả một mình như thế đi." Reese đẩy James vào phòng, chỉ để lại đúng một câu như vậy rồi lập tức sải bước rời đi. "Này, nhóc thối, sao con có thể vứt bỏ người ba đang phải ngồi xe lăn của mình trong phòng như vậy hả!" Vivian chỉ đành bất lực, kéo vali đựng hành lý của James vào phòng. "Ba bị thương ở cột sống cổ, chứ có phải ở chân đâu, con hoàn toàn không biết ba đòi ngồi xe lăn làm cái gì nữa." "Con có thấy bộ dạng gấp gáp như lửa đốt mông vừa rồi của nó không?" "Con thấy." Vivian gật đầu. "Từ bao giờ mà Reese trở thành như vậy thế?" "Bởi vì nó hãy còn nhỏ mà. Để con đi với ba. Ba có muốn làm mấy chuyện mà các cụ già hay thích làm không?" "Cái gì mà chuyện các cụ già hay thích, ba vẫn còn trẻ lắm!" James cực kỳ nghiêm túc phản bác. Lúc này Nhiếp Xuyên đang ngồi xổm dưới tàng cây, móc sô cô la trong ba lô ra mà chẳng có tâm trạng bóc ăn. Cậu cảm thấy nếu Reese nhìn thấy cậu nhất định sẽ rất tức giận, vốn anh ta đang phải bận rộn chăm sóc ba mình, lấy đâu ra sức lực mà quan tâm đến cậu nữa. "Mình có phải là người thừa không?" Nhiếp Xuyên lẩm bẩm với thanh sô cô la, "... Nhưng mà hình như tôi thực sự rất muốn gặp anh... Nếu mà anh không muốn gặp tôi, vậy để tôi nhìn một cái, biết anh không có chuyện gì xong tôi sẽ về nhà luôn." Độ hai mươi phút sau, một chiếc taxi dừng lại trước nhà Reese, Reese "Rầm ——" một cái, đóng cửa xe lại, sau đó sải bước đi đến chỗ Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên vẫn ngây ngốc ngồi xổm dưới đất nhìn Reese đi như đang chạy về phía mình, cảm giác như một ngôi sao băng đang lao tới, cắt qua màn trời, đâm thẳng về phía cậu. "Reese..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]