Edit: Nhật Nhật ... Tối hôm đó trở lại phòng ngủ, lúc mở máy tính ra, Nhiếp Xuyên liền nhận được mail của Lily. Cô đã sửa xong tiểu luận cho Nhiếp Xuyên rồi. Nhìn lại mấy chỗ được bôi đỏ, ban đầu Nhiếp Xuyên phải dùng rất nhiều từ mới có thể miêu tả rõ được, giờ Lily chỉ dùng mấy từ đơn đã có thể nói rõ ràng. Nhất thời bài tiểu luận đọc có chiều sâu hơn hẳn! Lúc này, Lily cũng gửi một tin nhắn qua cho Nhiếp Xuyên: Tính cám ơn tôi thế nào đây? Trái tim Nhiếp Xuyên nảy lên một cái, đây là tín hiệu Lily phát ra lời mời với cậu à? Đừng nói là cậu lại ăn dưa bở nữa nhé! Nhắn lại thế nào bây giờ nhỉ? Nhiếp Xuyên quyết định tìm Chu Bân hỏi ý kiến một chút. Chỉ là tin nhắn còn chưa soạn xong, ngoài phòng ngủ đã vang lên tiếng gõ cửa. vừa mở cửa xem, là chăn đệm của Nhiếp Xuyên đã được giặt sạch sẽ. Cuối cùng cũng không cần phải chen chúc trên một cái giường với Reese nữa rồi! Cũng không bị anh ta lôi ra để làm đề tài cho mấy chuyện cười 18+ nữa... Chắc là sẽ thế đi... Còn ngủ cùng với Reese như vậy, cậu cũng không dám đảm bảo mình có "Nghĩ bậy nghĩ bạ" nữa hay không! Cậu phải nhanh chóng khôi phục lại bình thường! Nhiếp Xuyên mừng rỡ ôm chăn màn của mình vào, lại nhìn hóa đơn ghi bên trên, sợ đến nỗi răng cũng muốn rụng hết luôn! "Sao... Sao mà đắt dữ vậy trời?" Có phải người ta đặt dấu phập phân sai vị trí rồi không? Anh trai mặt tàn nhàng đến đưa đồ trả lời: "Này cũng không đắt lắm đâu! Vì anh Reddington là hội viên của chúng tôi, cho nên được giảm giá 10%, và miễn phí dịch vụ giao hàng tận nơi." Nhiếp Xuyên ở trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, cái giá giặt là này đủ để cậu bắt taxi đi từ trường về nhà, rồi từ nhà đến trường luôn đó! Biết thế cậu gọi chuyển phát nhanh, gửi về nhà giặt còn hơn! "Xin hỏi, cậu thanh toán bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ ạ?" Nhiếp Xuyên rất muốn trả lời là tôi không có thẻ, cũng không có đủ tiền mặt, anh có thể giảm giá thêm nữa không. "Sao thế? Trong ví tôi có tiền mặt đấy." Reese đang dựa vào đầu giường đọc sách, mở miệng nói. Là tự tôi là bẩn chăn của mình, sao có thể để anh trả tiền giặt là cho mình được! Tôi cũng có tự trọng chứ! "Tôi tự quẹt thẻ!" Thanh máu của Nhiếp Xuyên một phát cạn đáy. Nếu không phải vì bóng ma ăn mì tôm bị ngộ độc hôm nọ, cậu nhất định sẽ ăn mì tôm cả tháng để tiết kiệm tiềm! Chuyện đến nước này, cậu chỉ có thể tiếc nuối là tại sao bộ chăn ga gối đệm của mình không đắt một tí? Không đủ đắt đỏ thì làm sao có thể xứng đang với tiền phí giặt là này! Nhiếp Xuyên trải đệm lên trên giường, so với bình thường nghiêm túc hơn gấp trăm lần, trải ga cho nó, sau đó nằm sấp lên trên, cà cà: "A! Thơm quá đi —— Có mùi mặt trời!" Nghiêng mặt sang nhìn, liền thấy Reese đang khẽ cười. Nhiếp Xuyên tiếp tục nằm lỳ ở trên giường, nhìn Reese không nhúc nhích. "Cậu nhìn tôi làm cái gì? Mặt trông ngốc vậy." Trình độ độc mồm độc miệng của Reese bây giờ đã không thể làm tổn thương Nhiếp Xuyên được nữa. Bởi vì Nhiếp Xuyên có thể ở trong đầu như vậy rồi như vậy, vo tròn bóp dẹp Reese, bày ra đủ loại tư thế khác nhau mà Reese không tài nào biết được! Ôi chao, vừa nghĩ thế một cái, tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn hẳn! Tinh thần AQ vĩnh viễn tỏa ánh hào quang! "Bởi vì tôi đang nghĩ, bộ dạng lúc anh cười, chắc trong toàn trường không có ai được nhìn thấy nhiều như tôi đâu nhỉ?" Nhiếp Xuyên tỏ vẻ bản thân vô cùng xúc động, thực ra chỉ là vì không muốn Reese đoán ra "Phim hành động nhỏ" đang trình chiếu trong đầu cậu thôi. "Không có chuyện gì tôi cười với bọn họ làm gì?" Reese hỏi ngược lại. Nhưng tôi rất hay thấy anh cười mà. "Với cả... Chắc tôi nhất định là người bị anh trào phúng và trêu chọc nhiều nhất." Nhiếp Xuyên thở dài một hơi, "Từ góc độ này mà nói, tôi với anh cũng rất là đặc biệt đi..." Nhiếp Xuyên tự giễu nói. "Cậu quả thực rất đặc biệt." Reese trả lời. Mặc dù câu này nghe vào tai Nhiếp Xuyên có chút qua loa, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy vui vẻ. "Đặc biệt ngu ngốc." "... Tôi quyết định hôm nay sẽ không nói chuyện với anh nữa." Nhiếp Xuyên buồn buồn nói. "Nếu cậu có cái bản lĩnh đó thì cả đời này cũng đừng nói chuyện với tôi nữa." "Anh ngây thơ dữ vậy!" Cái gì mà cả đời không nói chuyện nữa chứ! "Tôi với cậu ai ấu trĩ hơn?" Reese quay mặt sang, nụ cười rất nhạt trên môi biểu thị rõ ràng là anh chỉ xem Nhiếp Xuyên như đứa nhỏ. Cảm giác phiền muộn trong lòng tức thì thăng cấp. Được rồi, tôi ấu trĩ hơn, anh là chính chắn hơn được chưa. Nằm ở trên giường, Nhiếp Xuyên đọc lại tin nhắn trong điện thoại mà Lily gửi đến, nghĩ thầm chắc bây giờ Chu Bân đang ở cùng bạn gái nhỉ, cậu vẫn không nên quấy rầy người ta thì hơn. Nghĩ thế, Nhiếp Xuyên nhắn lại một câu: Vậy tôi mời cậu đi ăn một bữa thật ngon nhé? Đây chắc là câu trả lời an toàn nhất rồi. Lily rất nhanh đã nhắn lại: Được, tôi muốn ăn món Trung. Nhiếp Xuyên đột nhiên nghĩ, không phải Lily từ nãy đến giờ vẫn ôm điện thoại, chờ cậu trả lời đấy chứ? Sau đó Nhiếp Xuyên bị suy nghĩ này của mình làm cho đơ luôn, trình độ tự sướng của cậu hình như lại cao hơn rồi. Này mà để Chu Bân biết, kiểu gì cậu cũng bị cậu ta châm chọc mấy câu cho xem. Đảo mắt một cái đã đến mười rưỡi, Reese tắt đèn giường đi ngủ, mà Nhiếp Xuyên vẫn còn đang ủ trong chăn nghịch điện thoại. Cậu thực sự thích mùi hương trên chăn, tuy là phí giặt là khiến Nhiếp Xuyên "Đau bi" vô cùng, nhưng không thể nói là diện mạo cái giường của cậu hôm nay đã hoàn toàn lột xác. "Này, Reese, nói chuyện với tôi chút đi." Nhiếp Xuyên thò đầu từ trong chăn ra nói. "Nói cái gì?" Reese nghiêng người sang, Nhiếp Xuyên có thể cảm giác được đối phương đang nhìn mình. Cảm giác được người nhìn chăm chú này không khỏi khiến Nhiếp Xuyên thấy cực kỳ có thành tựu. "Reese, bình thường anh bỏ ra nhiều thời gian như vậy để tập bóng rổ, lại còn làm huấn luyện cho tôi, thời gian đâu mà anh học bài nữa vậy? Có theo kịp bài giảng của giáo sư không?" "Không biết. Cậu đang lo lắng lung tung cái gì? Vừa rồi không phải tôi đã đọc sách rồi à?" Nhiếp Xuyên không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, trước khi đi ngủ cậu sẽ cùng bạn cùng phòng kiêm đồng đội của mình – Reese Reddington nói một ít chuyện thiếu muối, thỉnh thoảng cũng có những chuyện có cảm giác rất sâu sắc nữa. Đương nhiên, câu chuyện hôm này hoàn toàn không nằm trong phạm trù "Sâu sắc", cho dù có sâu sắc thì cũng là Reese đơn phương sâu sắc một mình. "Cho nên mới nói, Reese, trí nhớ của anh thực sự rất tốt đó! Chỉ xem sách có mấy tiếng thôi, đã có thể thi qua kỳ rồi! Nếu là tôi nhất định sẽ trượt sấp mặt cho coi! Như vậy thì không thể đi thi đấu bóng rổ được!" Nhiếp Xuyên nằm trên giường, tay gối sau đầu, bắt chân chữ ngũ, bàn chân lay lay theo một nhịp điệu nào đó, thuần túy là nói chuyện phiếm. Reese đang nằm trên cái giường còn lại trong phòng, yên lặng nhìn theo cái bóng hắt trên tường đang lay động không ngừng của Nhiếp Xuyên hờ hững mở miệng nói: "Có đôi lúc, tôi rất ghét trí nhớ của mình." Thanh âm của Reese tựa như tiếng rượu vang đang rót vào trong ly, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, cuối cùng trượt vào trong tâm trí của Nhiếp Xuyên. "Tại sao? Chẳng lẽ anh muốn mình chỉ có trí nhớ ba giây như tôi sao?" Nhiếp Xuyên le lưỡi một cái. Đồng đội Carlo thường xuyên cười nhạo Nhiếp Xuyên chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, dung lượng não còn không bằng con cá vàng, ít ra trí nhớ của cá còn được đến bảy giây. "Bởi vì trí nhớ quá tốt, tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu ấy, tôi đều nhớ rõ rành rành. Đường cong sống lưng của cậu ấy khi nhảy lên, phần eo lộ ra ngoài vạt áo, lúc cậu ấy ném rổ, cánh tay khẽ gập lại, biểu cảm trên mặt cùng bóng của hàng lông mi được mặt trời chiếu sáng, lúc cậu ấy chuyền bóng, phần eo khẽ lắc, góc độ trái bóng rổ bật lên xuyên qua giữa hai đùi, ánh mắt của cậu ấy khi tìm đồng đột để chuyền bóng, những hình ảnh đó cứ lần lượt luôn phiên, phát đi phát lại trong đầu tôi. So với bất cứ dấu ấn nào càng đáng sợ hơn." Thanh âm của Reese lành lạnh, nhưng Nhiếp Xuyên biết khi anh ta bùng nổ sẽ kinh người như thế nào. Mà trong nháy mắt đó, ngón tay của Nhiếp Xuyên đột nhiên khó hiểu mà nóng lên, dọc theo máu tràn vào trong tim, sau đó điên cuồng lưu động. "Nghe thế... Có vẻ hơi thảm..." Chỉ là tại sao lại là "Cậu ấy", mà không phải là "Cô ấy"? "Sau đó cậu ấy cứ như vậy, không hề phát hiện ra tôi vẫn luôn nhìn theo mình." Nhiếp Xuyên ngẩn tò te, ấu mài gót, bạn cùng phòng nam thần của mình thế mà lại yêu thầm người khác! Ối trời ơi! Hơn nữa nghe thế, hình như đối tượng thầm mến của anh ta cũng chơi bóng rổ thì phải? Còn là nam nữa chứ? Quan trọng nhất là, Reese thật sự cong! Mẹ ơi! Nhiếp Xuyên đột nhiên bật dậy, ngồi xếp bằng ở trên giường: "Này! Reese —— Người đó là thành viên trong đội bóng của chúng ta đúng không! Là Carlo à!" "Ngủ." "Hành vi này của anh chính là câu cá đấy có biết không! Tôi đã mắc câu rồi, vậy mà anh không chịu nói cho tôi biết người kia là ai là sao!" "Ngủ, sáng mai phải dậy tập thể dục." "Anh không nói đáp án, tôi sẽ trằn trọc suy nghĩ cả đêm! Như thế có muốn ngủ cũng không ngủ được!" Nhiếp Xuyên phải thừa nhận là lúc này cậu đang rất hưng phấn! Tôi đã nói là anh cong mà! Anh lại còn không chịu nhận! "Vậy cậu cứ nằm đó mà nghĩ. Suy nghĩ nhiều có lợi cho sự phát triển trí tuệ của cậu đấy." "Này! Làm gì có ai có thể thông minh lên trong có một đêm chứ!" Nhiếp Xuyên đơn giản phi thân sang giường của người này, không ngừng đẩy vai đối phương, "Cho nên anh mà không chịu nói, tôi sẽ mất ngủ cả đêm thật đấy." "Cậu có ngủ hay không thì tùy. Dù sao buổi tối không ngủ sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thụ canxi. Người không cao được là cậu, không phải tôi." "..." Nhiếp Xuyên không về giường của mình ngủ mà chống cằm nhìn chằm chằm vào gáy Reese, nhìn sợi tóc màu nâu mềm mại của đối phương đang yên tĩnh rũ xuống, ngọn tóc vừa vặn chạm đến gối đầu, khiến cậu nhìn một hồi mà trong lòng cũng thấy ngứa ngáy theo. Đột nhiên, cậu nhớ lại nụ hôn của Reese. Cực kỳ mạnh mẽ, tựa như thế giới xung quanh đều xoay tròn theo nó. Trong đầu Nhiếp Xuyên bắt đầu chiếu một đoạn phim nhỏ. Vai chính là Reese, mà người còn lại không hiểu sao lại biến thành cậu! Nhận ra chuyện này, Nhiếp Xuyên lập tức hóa đá. "Tôi đang gạt cậu, cậu không nhận ra sao." Reese đột nhiên duỗi tay, tóm lấy Nhiếp Xuyên đang ngồi cạnh giường, kéo về phía mình. Nhiếp Xuyên có cảm giác chỉ thiếu một chút thôi là cậu đã rơi vào trong mắt Reese. Nhưng Nhiếp Xuyên lại không cảm thấy Reese giống như đang trêu mình. Mặc dù mỗi lần người này nói đùa đều nói bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy. "Trong lòng cậu, "Cậu ấy" thực sự có tồn tại đúng không?" Nếu có, Nhiếp Xuyên hi vọng Reese có thể nói ra, Nói ra rồi, có nhân vật chính xác, Nhiếp Xuyên cảm thấy bộ phim nhỏ trong đầu cậu có thể dừng lại. Hơn nữa, nếu Reese nói với cậu người kia là ai, vậy có nghĩa cậu cũng là người Reese tin tưởng đúng không? Tuy là bạn cùng phòng của mình là giai cong, khiến Nhiếp Xuyên có chút không tự nhiên, nhưng qua đây lâu vậy rồi, cậu cũng biết có rất nhiều người tài giỏi đều như vậy. Như là người đồng sáng lập của facebook – Chris Hughes [1], lại như CEO của Apple – Tim Cook, cho nên Nhiếp Xuyên sẽ không ý kiến ý cò gì về chuyện này. "Người kia không phải là cậu sao?" Reese cười nói. "Hả? Cái gì ——" Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt. Reese lấy từ tủ đầu giường xuống một chùm chìa khóa, quơ quơ trước mặt Nhiếp Xuyên, ngón chân của Ninja Rùa vừa vặn đá quét lên mũi Nhiếp Xuyên. "Không phải mọi người đều nói cái này là do mối tình đầu của tôi đưa tặng sao? Cậu thích nghe phiên bản nào? Bản cậu vì mắc bệnh nan y nên đã rời xa nhân thế, tôi mang theo Ninja Rùa yêu thích nhất của cậu, thề sẽ không yêu thêm bất cứ một ai? Hay là phiên bản vì chúng ta chọn hai trường đại học khác nhau, bị khoảng cách địa lý ngăn cách? Hay là bản nụ hôn đầu của chúng ta chính là từ lúc nhỏ, cùng xem chung Ninja Rùa, cậu theo ba mẹ chuyển đến một nơi khác, nhiều năm sau tôi vẫn giữ đúng hứa hẹn khi đó, sau này trưởng thành, sẽ trở thành Ninja Rùa đến hỏi cưới cậu?" Nhiếp Xuyên yên lặng hai giây, sau đó đột nhiên gào lên: "A—— Anh lại trêu tôi! Trêu tôi vui lắm đúng không!" "Cho nên cậu tưởng thật, đúng không?" Nụ cười Reese thực sự rất "Xinh đẹp"! "Tôi đánh chết anh!" Nhiếp Xuyên nghiến răng nghiến lợi, nhào qua ngồi lên trên người Reese, lật gối muốn đè lên mặt Reese, lại bị đối phương giữ chặt tay. "Mối tình đầu của tôi ơi, cậu có muốn một nụ hôn không" "Không! Cút ngay!" Nụ cười trên mặt Reese càng thêm rõ ràng, anh ta buông tay Nhiếp Xuyên ra, ngược lại vòng lấy eo cậu, ép cậu nằm sấp lên người mình. "Không phải là tự cậu chủ động cưỡi lên à?" Giọng của Reese hơi cao lên, thanh âm của anh rất nhẹ, kéo dài mãi trong bóng đêm. Nhiếp Xuyên vật vã mãi mới đẩy được tay Reese ra, sợ vãi tè bò lại trên giường của mình, kéo chăn lên trùm kín đầu: "Tôi muốn nghỉ chơi với anh!" "Vậy sao? Vậy cậu nhớ nhất định không được chơi với tôi nữa. À, đúng rồi, mới nãy cậu còn bảo hôm nay sẽ không nói chuyện với tôi nữa mà!" Nhiếp Xuyên thực sự cạn lời. Chỉ là, trong lúc trời đêm thanh tĩnh, Nhiếp Xuyên nằm nghiêng, đắp chăn kín người, lại không nhìn được bắt đầu tưởng tượng, nếu nhỡ Reese cong thật thì sao? "Cậu lăn qua lộn lại cái gì?" Reese đột nhiên mở đền giường lên, ngồi dậy, "Đừng nói là lại ăn vụng trúng hộc mì ăn liên quá date nhé?" "Không phải!" Nhiếp Xuyên lập tức phản bác! "Vậy thì là chuyện gì? Tiểu luận chưa làm xong?" "Không phải, tôi chỉ đang nghĩ lỡ mà đột nhiên có một ngày anh trịnh trọng nói với tôi là mình thực sự cong thì sao?" Nhiếp Xuyên cảm thấy ngay giây tiếp theo cậu sẽ bị Reese trào phùng đến chết. Mấy giây trôi qua, Reese vẫn trầm mặc không nói, làm Nhiếp Xuyên thấp thỏm không thôi. "Anh xem, anh cứ lấy tôi ra đùa giỡn như vậy, giờ không thể trách tôi suy nghĩ bậy bạ được." Nhiếp Xuyên nói thêm một câu, hòng xoa dịu bầu không khí. "Vậy cũng tốt, lùi lại mười ngàn bước, nếu tôi thực sự cong, còn nói cho cậu biết, cậu có thể xin đổi một phòng ngủ khác, xin rút khỏi đội bóng, từ nay về sau coi như chưa từng quen biết với tôi, cậu có thể tiếp tục thất tình, tiếp tục lười biếng, sinh hoạt như thường, có cái gì mà phiền não?" "Tôi sẽ không đổi ký túc xá, cũng không rút khỏi đội bóng. Bởi vì... Có lẽ tôi sẽ càng tôn trọng anh hơn đi?" "Tại sao?" "Bởi vì anh so với bất cứ ai đều dũng cảm hơn, dám đối mặt với chính mình." Nhiếp Xuyên rất nghiêm túc trả lời. "Cậu vẫn nên đi ngủ đi, lời nói chính chắn như vậy, căn bản không giống cái cậu nói ra được." "Tôi thực sự thấy rất tổn thương đấy." Nhiếp Xuyên bĩu môi. "Tôi có thể dung túng cậu lâu như vậy, có lẽ là vì phần lớn thời gian cậu đều rất ngốc, thỉnh thoảng mới có tí thông mình và chính chắn, còn quý hơn kim cương nữa." "Anh đi chết đi. Chúng ta nghỉ chơi!" "Ngày hôm nay chúng ta nghỉ chơi rất nhiều lần rồi." "..." Tối hôm sau, Nhiếp Xuyên hẹn Lily cùng đi ăn đồ Trung. Nhiếp Xuyên cứ tưởng hai người họ sẽ đến nhà ăn món Á của trường thôi, nhưng không ngờ là Lily lại đặt bàn trước ở một nhà hàng món Trung nổi tiếng ở ngoài tường. Nhiếp Xuyên không có xe, là Lily lái xe tới đón cậu. Ở trong phòng ngủ, Nhiếp Xuyên đứng trước gương, thay hết bộ này đến bộ kia. Reese ngồi trước máy tính đánh luận văn, không hề có ý định ngẩng đầu lên liếc Nhiếp Xuyên lấy một cái. "Này! Reese! Anh thấy tôi mặc bộ này thế nào?" Nhiếp Xuyên mặc một chiếc áo khoác bò, bên dưới là quần thường, trong thì mặc một cái áo sơ mi kẻ ca rô. Tuy không có gì đặc sắc, nhưng tỷ lệ dáng người của cậu rất tốt, hơn nữa dạo này cậu cao hơn, nên mặc như vậy thoạt nhìn rất đẹp trai. "Không phải cậu chỉ đi ăn một bữa cơm thôi à? Có phải đi thi hoa hậu đâu." Reese cản bản không hề rời mắt khỏi màn hình máy tính. "Thôi... Cứ mặc như này vậy!" Ngay lúc Nhiếp Xuyên chuẩn bị đi ra cửa, Reese đột nhiên hỏi: "Cậu thích cô ta sao?" Nhiếp Xuyên quay người lại, thấy Reese vẫn chăm chú nhìn máy tính như cũ, mà văn bản bên trên hình như rất lâu không viết thêm được tí gì. Thần kinh Nhiếp Xuyên có thô thế thô nữa thì cũng có thể cảm giác được Reese đang không được vui. "Bởi vì cậu rất để ý mình trông thế nào trong mắt đối phương." Nhiếp Xuyên nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Tôi không thích Lily giống như kiểu thích với Celine, tôi chỉ cảm thấy cô ấy là một cô gái rất tốt, hơn nữa cô ấy còn khen ngợi tôi, cũng giúp tôi rất nhiều, cho nên tôi có ấn tượng rất tốt với cô ấy. Ba của tôi ở Trung Quốc có thể coi là một học giả nổi tiếng, nhưng sang đây rồi cũng chỉ là một nhân viên nghiên cứu rất bình thường mà thôi. Gia đình Lily thì lại rất giàu có, tôi không muốn cô ấy nghĩ là tôi không biết cách ứng xử, không lịch sự, hay là thiếu tôn trọng cô ấy các kiểu." Reese cuối cùng cũng xoay người lại nhìn Nhiếp Xuyên, ánh mắt của anh nặng trĩu, tựa như có thứ gì đó bên trong đè lên Nhiếp Xuyên, khiến cậu thấy không thở nổi. "May mắn là cậu không thích cô ta." "Là sao cơ?" "Nếu là vậy tôi sẽ khiến cậu rất thảm." Reese xoay người lại, ngón tay gõ như bay trên bàn phím máy tính. "Hả? Rốt cuộc là sao? Lẽ nào anh thích Lily à?" "Cậu đi ăn cơm đi." "Này! Nếu anh thích Lily thật, tôi sẽ không ăn cơm với cô ấy!" Reese đột nhiên nở nụ cười: "Vậy có phải là nếu tôi thích người nào, cậu nhất định sẽ không ăn cơm với người đó không?" "Đương nhiên rồi!" Không phải có câu, vợ bạn không thể trêu à? "Vậy không phải cậu sẽ đói chết à?" Đuôi lông mày của Reese nhướng lên. "..." "Đi đi. Đến lúc cậu thật sự giẫm phải ranh giới của tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết." "Ha?" Reese bật mode thâm sâu bí hiểm đấy à? Nhưng mà nếu Reese đã nói cậu có thể ăn cơm với Lily, vậy nghĩa là có đi cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ đâu! Hơn nữa Nhiếp Xuyên cảm thấy thà là cậu tự ăn dưa bở, sa vào lưới tình sau đó không ngừng thất tình, còn hơn là cứ mãi tưởng tượng mình 'gì kia' với Reese... "Vậy tôi đi trước nhé, tối trở về gặp!" Nhiếp Xuyên đi xuống dưới lầu, đã thấy xe Lily đỗ ở đây. Lúc Nhiếp Xuyên mở cửa xe đi vào, xung quanh lập tức có vô số ánh mắt hâm mộ bắn tới. Hôm nay Lily không trang điểm đậm như lúc huấn luyện đội cổ động, thay vào đó trông cô trong sáng, đáng yêu hơn nhiều. Cô mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, vừa tôn được dáng người, lại rất trang trọng. "Allen, hôm nay trông cậu đẹp trai quá." "Thật à?" Đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên được một cô gái khen là đẹp trai ngay trước mặt. "Chắc là do bình thường toàn thấy cậu mặc đồ thể thao. Nhưng mà nói thật nhé, tôi vẫn thích cậu mặc quần vận động hơn." "Quả nhiên, con gái ai cũng thích người trông thể thao khỏe khoắn hơn." Nhiếp Xuyên cười cười, trong đầu nhớ đến mấy cô nàng đã từng từ chối cậu, họ không phải thích thành viên đội tuyển bơi lội thì cũng thích thành viên đội bóng bầu dục. "Không phải vì thích dân thể thao, mà là do chân của Allen cậu —— Trông cực kỳ đẹp." Trái tim Nhiếp Xuyên lỡ mất một nhịp. Cậu cười cười, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. "Allen, tai cậu đỏ kìa." Lily nửa đùa nửa thật nói. Một khắc đó, Nhiếp Xuyên đột nhiên nhớ đến cảm giác khi hai tay Reese luồn xuống dưới khăn mặt, chạm lên bắp chân cậu, cảm giác ấm áp đó dường như khống chế toàn bộ dòng chảy huyết dịch trong người cậu. Không biết Reese viết luận văn thế nào rồi? Tối hôm nay anh ta sẽ ăn gì nhỉ? Nhiếp Xuyên vội vàng đuổi hình bóng Reese ra khỏi trí óc mình, ngày hôm nay trong này sẽ là sân nhà của Lily! Lúc Lily kéo Nhiếp Xuyên vào trong nhà hàng Trung Quốc kia, trong lòng Nhiếp Xuyên đánh "Thịch" một cái. Nhà hàng này thoạt nhìn không lớn, nhưng bên trong trang trí theo phong cách thời Đường, các món ăn trình bày cũng vô cùng tinh xảo, khéo léo, nhưng mà giá cả cũng rất đắt đỏ! Nhiếp Xuyên ở trong lòng gảy bàn tính lạch cạch, coi trong thẻ của mình còn bao nhiêu tiền... Sau đó cậu đau lòng phát hiện, tiền giặt là lần trước tốn quá nhiều, sớm biết Lily đặt bàn ở nhà hàng này, cậu đã gọi điện hỏi vay tiền Chu Bân trước rồi! Lúc gọi món, Nhiếp Xuyên rất tự nhiên giao quyền quyết định cho Lily, cô gọi hai món mặn, một món khai vị, canh và đồ tráng miệng. "Cậu muốn uống gì? Coca à?" Lily hỏi. "Không cần đâu, tôi uống trà là được rồi! Trà hoa lài ở đây rất thơm!" Nhiếp Xuyên cười đáp. Vào đây gọi một lon Coca, tiền đó đủ để ra ngoài mua nửa thùng rồi! Sau khi gọi món xong, Nhiếp Xuyên bắt đầu nhẩm tính trong lòng, ngoại trừ tiền đồ ăn còn phải mất thêm mười phần trăm phí dịch vụ nữa, không biết ngoài cái đó còn có thêm phí gì nữa không. Lily là một cô gái rất hay nói. Nhiếp Xuyên cứ nghĩ gia cảnh nhà cô tốt như vậy, lúc nói chuyện sẽ giống như ở trong phim, nói về túi xách hàng hiệu, quần áo xa xỉ, hay là mĩ phẩm chăm sóc da gì đó, nhưng đề tài nói chuyện của cô hầu như lại chỉ vây quanh Nhiếp Xuyên, bao gồm cả bóng rổ, chương trình học của cậu và những thứ khác về Trung Quốc. Điều này làm cho lúc tán gẫu cùng cô, Nhiếp Xuyên không cần lo lắng không có đề tài gì để nói. Nhân lúc Lily đi vào nhà vệ sinh, Nhiếp Xuyên vội vàng móc điện thoại ra gọi điện cho Chu Bân. "A Bân! A Bân! Nhanh cho tôi mượn tiền! Tôi đi ăn cơm không đủ tiền thanh toán!" Tuy là nói vậy rất mất mặt, nhưng mà ở trước mặt Chu Bân cậu chả cần mặt mà làm gì cả. "Cậu muốn mượn bao nhiêu?" Thanh âm lành lạnh truyền tới, khiến Nhiếp Xuyên ngẩn tò te tại chỗ. "Sao... Sao lại nghe như giọng của Reese thế nhỉ?" "Tôi là Reese." Nhiếp Xuyên trợn mắt, cậu gọi nhầm số! Bở vì số của Reese đã thay thế số của Chu Bân trở thành số liên lạc thường xuyên nhất của Nhiếp Xuyên, cho nên số cậu gọi không phải của Chu Bân mà là của Reese! "Tôi... Tôi gọi nhầm số, ha ha..." Cậu phải nhanh chóng gọi cho Chu Bân, nếu không Lily quay lại mất! "Tôi chuyển khoản cho cậu." Reese cúp điện thoại trước. Chưa đến mười giây sau, điện thoại của Nhiếp Xuyên đã báo cậu mới nhận được một nghìn đô. Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, Reese có phải trượt tay bấm thừa một số 0 không! Cậu ăn cái gì mà hết được một nghìn đô! Lúc Nhiếp Xuyên quẹt thẻ, cậu bắt đầu tính xem mình phải ăn sandwich cầm hơi bao nhiêu ngày mới góp đủ tiền trả cho Reese! Bộ Reese điên rồi à? Trở về ký túc xá, Reese đang ngồi dựa vào đầu giường xem sách. Nhiếp Xuyên đi đến trước mặt Reese nói: "Ờm... Cám ơn anh đã cho tôi mượn tiền! Còn hơn bảy trăm chưa dùng đến, tôi trả lại cho anh trước nhé." "Cậu gom đủ một nghìn rồi hãy trả cũng được." Reese chậm rãi đặt sách xuống, nhìn Nhiếp Xuyên, trên môi lại treo lên nụ cười xấu xa quen thuộc của mình, "Hoặc là cậu có thể dùng những cách khác để trả." "Cách khác là cách gì?" "Ừm." Reese vén chăn lên, hơi tách hai chân ra, "Dùng tay một lần, tính là mười đô. Nếu là miệng, tính hai mười đô. Còn nếu là phía sau, tính cho cậu một trăm đô cũng được." "Cái gì mà tay... Miệng với phía sau?" Nhiếp Xuyên hoàn toàn chẳng hiểu ý Reese là gì. Reese nở nụ cười, cằm hơi nâng lên, tư thế như vậy có cảm giác nam tính gợi cảm khó tả, ngón tay anh móc vào chùm chìa khóa có móc hình Ninja Rùa, xoay xoay nó hai vòng: "Ai nói cậu là mối tình đầu của tôi đây." Nhiếp Xuyên đột nhiên hiểu ra ý của đối phương, cậu túm lấy gối đầu của mình, nhằm về phía Reese, dùng hết sức đập lên mặt người kia: "Anh đi chết đi! Chết ngạt rồi tôi khỏi phải trả tiền lại nữa!" Má —— lại là trò đùa nhàm chán kiểu đó! Anh chơi đủ chưa hả! Nhiếp Xuyên cực kỳ hối hận vì mình đã không mở phần mềm ghi âm trên điện thoại lên, cậu muốn chiếu cáo chuyện xấu xa của Reese cho cả thiên hạ đều biết! Reese giơ tay lên, túm lấy eo Nhiếp Xuyên, đối chân dài của anh không hề báo trước đã vòng qua kẹp chặt lấy người cậu, trời đất quay cuồng, Nhiếp Xuyên phát hiện mình bị đè xuống giường, gối đã bị ném qua một bên, cổ tay của cậu bị Reese nắm chặt, dè xuống bên tai, hình ảnh này tưởng tượng thế nào cũng có cảm giác dâm đãng... Nhiếp Xuyên vừa nâng mắt lên, đã đối diện với ánh mắt của Reese, nhìn thì như bình tĩnh, nhưng bên trong lại phảng phất có lửa đang thiêu đốt. "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, để tôi hôn một cái, một nghìn đô này coi như hết nợ." Nhiếp Xuyên lập tức mím chặt môi, hung dữ trừng Reese. Nếu cái tên này thực sự nói nghiêm túc, Nhiếp Xuyên sẽ không chút do dự tới gần. Dù sao nụ hôn đầu của cậu cũng chả còn nữa! Nhưng mà làm gì có chuyện hôn một cái là xóa nợ một nghìn đô được, rõ ràng cái tên này đang đùa giỡn với cậu, chờ cậu tưởng thật, nhất định anh ta sẽ lại cười nhạo mình! Nhiếp Xuyên phát hiện mình không thể chịu đựng mấy trò đùa kiểu này của Reese, một chút cũng không. Reese nhìn chăm chú vào Nhiếp Xuyên, mấy giây sau, anh mới buông lỏng tay cậu ra. "Không muốn thì thôi. Một nghìn đô, nhớ trả, một đô cũng không được thiếu." Tôi vốn muốn trả cho anh mà, một xu cũng không thiếu! Học kỳ này cứ vậy trôi qua. Mấy ngày thi cuối cùng, đặc biệt là toán cao cấp, thực sự không khác gì địa ngục với tất cả các sinh viên. Nhưng Nhiếp Xuyên lại cảm thấy rất thoải mái. Rất nhiều dạng bài, Reese đã tự tay dạy cậu, Nhiếp Xuyên lần đầu tiên thấy cảm kích Reese như vậy! Lúc nộp lại bài thì, Nhiếp Xuyên ở trong lòng âm thầm đốt cho Reese mười hai nén hương. Toán cao cấp là môn thi cuối cùng, lúc Nhiếp Xuyên trở lại phòng ký túc xá, vẫn chưa thấy Reese về. "Ơ? Reese còn chưa thi xong nữa à?" Lấy trình độ của anh ta, lẽ ra bây giờ phải đang nhàn nhã ngồi trong phòng thu dọn đồ đạc mới phải chứ. Mà có khi anh ta đang ở bên ngoài chơi bóng cũng nên? Nhiếp Xuyên nhẹ nhàng mở tủ quần áo của Reese ra, mới phát hiện mấy bộ quần áo treo bên trong đã không thấy đâu nữa. "Quần áo của Reese đâu rồi?" Nhiếp Xuyên còn đang muốn hẹn Reese đi ăn nốt một lần cuối đây! Sáng mai cậu phải thu dọn đồ về nhà rồi. Khả năng là cả kỳ nghỉ, hai người đều không được gặp nhau lần nào nữa! Nhiếp Xuyên bấm số của Reese, nhưng bên kia thông báo đối phương đã tắt máy. "Chẳng lẽ vẫn đang làm bài thi à?" Nhiếp Xuyên nhàm chán bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, chờ cậu dọn xong xuôi đầu vào đó rồi thì cũng đã sắp đến bảy rưỡi tối. Nhiếp Xuyên đột nhiên có dự cảm không lành: Chả lẽ cái tên Reese kia một chút ăn ý giữa bạn cùng phòng cũng không có, tự mình đi ăn tối trước rồi? Cậu lại gọi một cuộc cho Reese, máy đối phương vẫn tắt. "Tức chết tôi rồi!" Nhiếp Xuyên quăng điện thoại sang một bên, căm phẫn ăn một lúc ba cái hamburger. Chờ cậu xoa cái bụng no căng đi về phòng ngủ, điện thoại của cậu cuối cùng cũng chịu đổ chuông, là Reese gọi. "Này! Reese! Anh chạy đi đâu mất tiêu vậy!" "Tôi đang ở New York." Nói đơn giản như là đi từ ký túc xá đến nhà ăn vậy! "New York? Sao nhanh vậy..." Nhiếp Xuyên trợn mắt, vừa hết học kỳ, anh một câu hẹn gặp lại cũng không nói, đã chạy thẳng về nhà rồi là sao? Bạn cùng phòng này, nhất định phải đánh giá một sao! "Ăn tối chưa?" Reese hỏi. "Ăn rồi." "Ăn cái gì?" "Hamburger với Coca." Nhiếp Xuyên rất muốn cạch một cái cúp điện thại luôn, nhưng mà cảm thấy Reese còn biết đường gọi điện cho mình, bèn miễn cưỡng xem xét lại đánh giá! Vừa nãy cậu không gọi được cho Reese, chắc là do anh ta vẫn còn trên máy bay. "Tôi vừa xuống máy bay xong." Bên phía Reese truyền đến tiếng phát thanh thông báo tại sân bay. "Ồ." Thực ra, suy nghĩ lại một chút, Nhiếp Xuyên cảm thấy cậu và Reese nói chuyện điện thoại thế này có hơi kỳ quái. Reese cũng không phải bạn gái của cậu, không có nghĩa vụ phải báo cáo cho cậu việc mình đang ở đâu hay làm gì. "Nhà tôi có một chút chuyện, nên phải về gấp để xử lý." "Có chuyện? Có nghiêm trọng không?" Nhiếp Xuyên lo lắng. "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là việc gấp thôi. Cậu giúp tôi thu dọn chăn gối trên giường để vào tủ quần áo nhé?" "Không thành vấn đề!" "Đừng ăn đồ ăn vặt nhiều quá, kỳ nghỉ cũng phải nhớ tập luyện đầy đủ. Chờ đến học kỳ sau, trình độ của cậu mà thụt lùi, tôi sẽ đánh cậu." "Biết rồi!" "Bye bye." Khi tiếng "Bye bye" của Reese vang lên, trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy mất mát khó tả. Sao anh lại "Bye bye" chứ? Cả kỳ nghỉ chúng ta đều không thể cùng nhau chơi bóng à!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]