Edit: Nhật Nhật ... Nhiếp Xuyên vội đứng dậy. Ngay giây phút đó, Reese ôm chặt lấy cậu. Cánh tay của anh ta ghìm rất chặt, xương cốt của Nhiếp Xuyên bị đối phương ép chặt kêu lên răng rắc, cậu thậm chí nghi là Reese đang muốn ấn cậu luôn vào trong lồng ngực của anh. Trong mũi là hương vị thuộc về Reese, thế giới cứ luôn chao đảo tựa hồ đều an định lại. Reese càng lúc càng dùng sức, Nhiếp Xuyên bị anh ôm sắp nghẹt thở đến nơi, cậu khó khăn vỗ vỗ lưng Reese. "Tôi sắp... Bị anh ghìm chết rồi..." Giờ phút này, trong đầu Nhiếp Xuyên chính là tin tức trên mạng, một đôi tình nhân xa cách gần năm gặp lại ở nhà ga, chàng trai ôm chặt cô gái, kết quả lỡ dùng sức quá mạnh, cô gái nghẹt thở tử vong... Nhưng mà cậu và Reese không phải bạn trai cũng không phải bạn gái, hai người cũng mới chỉ không gặp nhau có một, hai tuần lễ thôi mà! "Để cho tôi ôm thêm một chút, một chút là tốt rồi." Giọng Reese rất nhẹ, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy mềm lòng không đặng. Thôi được rồi, nể tính tâm trạng anh đang không tốt, tôi để cho anh ôm một cái vậy! Đây là cái ôm mạnh mẽ nhất Nhiếp Xuyên từng có trong đời, may là Reese có vẻ đã nhận ra mình sắp ghìm Nhiếp Xuyên chết ngạt đến nơi, cho nên cuối cùng cũng chịu lỏng tay ra một chút, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm cậu. "Sao không nói gì đã tới đây rồi?" Giọng Reese rất gần, thanh âm trầm thấp khiến Nhiếp Xuyên vô thức chìm đắm vào trong đó. "Tôi mà nói, có phải anh sẽ ngăn không cho tôi đến không?" Nhiếp Xuyên cười cười hỏi ngược lại. "Đúng vậy, tôi sẽ không cho cậu tới đây." Thần sắc trên mặt Reese vẫn lạnh nhạt như cũ. Đừng có thành thật như thế, có được không hả! "Vậy anh cũng không thể đuổi tôi về luôn trong hôm nay được, tiền vé máy bay đắt lắm..." Nhiếp Xuyên cố ý tỏ vẻ đáng thương nói. "Vậy cậu đừng đi, ở lại đây với tôi." Thanh âm của Reese nghe rất tinh tế, khiến Nhiếp Xuyên không biết sao chỉ muốn ôm chặt lấy người này. Trước đây, Nhiếp Xuyên cảm thấy đi máy bay chỉ vì muốn gặp một người nào đó, là một hành vi bốc đồng, vừa ngu ngốc lại vừa không thực tế. Nhưng lúc này, cậu mới nhận ra, có lẽ từ trước đến nay, đây là chuyện có ý nghĩa nhất mình từng làm. Nhiếp Xuyên không biết hai người ôm như vậy bao lâu, mãi đến khi trên bầu trời u ám có tiếng sấm rền vang. "A! Quả nhiên là sắp mưa rồi!" Nhiếp Xuyên hô một câu. Reese buông Nhiếp Xuyên ra, nắm cổ tay cậu dắt đi. "Giờ chúng ta đi đâu đây? Ba anh có khỏe không? Tôi có cần đến bệnh viện thăm ông ấy không?" Nhiếp Xuyên vừa đi vừa nói. "Ông ấy rất ổn, chỉ bị trật khớp cổ thôi, đã xuất viện rồi." "Vậy à!" Nhiếp Xuyên chợt nhớ ra đi thăm người bệnh mà đi tay không thì không được tốt cho lắm. Mà xách một giỏ hoa quả hay gì đó tới, thì lại hơi quái quái. "Vậy tôi mua một bó hoa đến thăm ông ấy nhé?" Reese không trả lời Nhiếp Xuyên, chỉ túm chặt lấy tay cậu. Đây là lần Nhiếp Xuyên cảm nhận được cảm xúc của Reese một cách rõ ràng và sâu sắc nhất. Nhìn như đang trầm mặc, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. "Không cần." Reese vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ, bọn họ phi như bay ở trên đường, cuối cùng chưa kịp đến nơi, trời đã đổ mưa. Từ đầu đến cuối Reese đều không nói gì, cái này làm Nhiếp Xuyên không khỏi căng thẳng. Có phải cậu không nên chạy tới đây không? Nếu ba của Reese đã xuất viện rồi, vậy anh ta nên dành thời gian ở bên ông ấy mới phải, nhưng bây giờ lại thành ở cùng cậu. "Cái kia... Tôi không sao đâu, anh tùy tiện cho tôi xuống khách sạn nào rẻ rẻ là được rồi! Tôi có thể đặt vé ngày mai quay về! Anh vẫn nên ở cạnh chăm sóc cho ba..." Nhiếp Xuyên còn chưa nói dứt lời, Reese đã giơ tay che kín miệng cậu. "Cái gì mà cậu không sao?" Reese hình như thật sự tức giận. Tuy Nhiếp Xuyên hoàn toàn không get được là vì sao anh ta tức giận, nhưng không nói gì lúc này vẫn là an toàn nhất. "Cậu mua vé máy bay xong vẫn còn tiền thuê khách sạn à?" Reese hỏi. Cái tên này thực sự rất hiểu ví tiền của cậu! "Không phải tôi vẫn chưa trả cho anh một nghìn đô lần trước vay à..." Giọng Nhiếp Xuyên càng nói càng nhỏ. Cậu vốn tính là kỳ nghỉ này sẽ đi làm thêm ở tiệm bán đồ ăn nhanh. "Cậu đã mất công bay tới New York một chuyến, ngày mai lại vội vàng bay về, chả lẽ chỉ muốn nhìn tôi một cái như vậy thôi đã thỏa mãn rồi à?" Reese lại hỏi. Nhiếp Xuyên hoàn toàn cạn lời rồi, nhưng mà sao câu này nghe cứ quái quái thế nhỉ, cái gì mà "Chỉ nhìn tôi một cái như vậy thôi đã thỏa mãn rồi" chứ, nghe cứ như Nhiếp Xuyên cậu sắp trút hơi thở cuối cùng vậy... "Cậu không muốn đi ăn gì đó ngon ngon với tôi à?" Muốn chứ. Nhưng bây giờ anh còn có tâm tình đi ăn à? "Không muốn nói chuyện với tôi nhiều thêm vài câu sao?" Tôi cũng muốn nói chuyện với anh lắm, nhưng mà anh vốn có nói chuyện tán gẫu với người khác bao giờ đâu... "Không muốn cùng nhau chơi bóng à?" Đương nhiên là muốn rồi! Không có đối tượng luyện tập như Reese, Nhiếp Xuyên cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới của cậu đều gỉ sét cả rồi. "Sao cậu không nói gì?" "Tôi đều muốn hết. Nhưng mà bây giờ anh phải ưu tiên chăm sóc ba mình trước nhất mà, đúng không? Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Hơn nữa tôi cũng đã gặp được anh rồi." Nhiếp Xuyên trả lời. "Cậu thỏa mãn khi đã nhìn thấy tôi, nhưng tôi không thỏa mãn khi chỉ nhìn thấy cậu. Ông ấy hiện giờ rất khỏe. Cổ cũng không sao hết, nhưng nhất quyết đòi để thạch cao lại, tranh thủ lấy sự thương cảm của người khác, còn nhân chuyện này, lấy cớ đẩy mấy vụ án không muốn nhận đi hết." Cái gì mà "Tôi không thỏa mãn khi chỉ nhìn thấy cậu" chứ, anh còn muốn tôi như thế nào nữa! Nhiếp Xuyên phát hiện mình thường không tài nào theo kịp mạch logic thần kỳ của Reese! "Hả? Rất khỏe á? Sao có thể? Tôi đọc trên báo, không phải nói ông ấy 'Sống chết chưa rõ' à!" Ngài Reddington chẳng lẽ nhanh như vậy đã hồi phục rồi á? Nhà đều bị nổ cho banh nóc rồi! Không khác gì trong phim! Nhưng mà lúc Reese nhắc đến cũng không thấy quá lo lắng. "Vụ nổ xảy ra sau khi ông ấy ra khỏi nhà. Đối phương rõ ràng là chỉ muốn phá hủy nhà ở thôi chứ không muốn hại người. Là ông ấy lái xe quay lại lấy tài liệu, đúng lúc tòa nhà nổ, xe bị lật, tuy là người ngất đi, nhưng căn bản không bị thương nặng gì. Ông ấy cố ý tung lời đồn ra ngoài, khuếch đại sự thực, chính là hi vọng cảnh sát có thể tập trung lực lượng điều tra chuyện này, còn một nguyên nhân trọng yếu nữa là ống ấy có thể nhân cơ hội này đẩy một vụ án có tỷ lệ thắng không cao đi. Nói trắng ra là, tất cả đều chỉ vì mặt mũi của ông ấy mà thôi." Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, nghe y như kịch bản phim truyền hình Mĩ vậy. "Hiện tại thì sao? Cậu định ngày mai đi luôn, hay ở lại với tôi?" Reese hỏi. "Đương nhiên là ở lại với anh!" Nhiếp Xuyên nói câu đấy xong, tức thì cảm thấy mình đúng là ngốc xít mà! Reese, anh không thể nói chuyện cho tử tế được à? Có phải anh lại muốn đùa giỡn tôi nữa không! Không biết có phải là ảo giác hay không, Nhiếp Xuyên dường như thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Reese cuối cùng đã lộ ra ý cười nhàn nhạt. Xe chạy đến một khu phố cổ, ở đây hai bên đường là một dãy các căn hộ nhỏ sơn màu trắng, phía dưới là tiệm cà phê hoặc mấy cửa hàng nhỏ. Mưa càng lúc càng lớn, taxi dừng lại trước cửa căn hộ, Reese kéo Nhiếp Xuyên chạy vào bên trong, quần áo bị mưa xối ướt sũng. "Anh không đưa tôi đến khách sạn à?" Reese lấy chìa khóa ra, mở cửa căn hộ ở tầng dưới, đẩy nhẹ Nhiếp Xuyên vào trong: "Đây là nhà tôi, tại sao lại phải đưa cậu tới khách sạn ở?" "Đây là nhà anh? Không phải nhà anh là căn biệt thự bị nổ kia à?" Nhiếp Xuyên chợt nhận ra, lấy gia cảnh của Reese, không thể chỉ có mỗi một căn biệt thự được. Căn hộ này đã rất lâu đời rồi. lúc cùng Reese đi lên, cậu còn có thể tình cờ nhìn thấy mấy cụ già dùng xe đẩy hàng leo cầu thang mang rau dưa lên tầng. Reese mở cửa phòng, cởi giày, lấy từ trong nhà tắm ra một cái khăn lớn, bọc lên trên người Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên đi vào phòng, chân trần dẫm lên sàn nhà bằng gỗ, làm nó vang lên từng tiếng kẽo kẹt. Căn hộ này không lớn, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, nhưng được thu dọn vô cùng sạch sẽ, giống như thường xuyên có người quét dọn. Ghế sô pha bọc vải, Tivi và đầu đĩa kiểu cổ, trên bàn ăn dài có một bộ chén trà màu trắng đặt ngay ngắn. Nhiếp Xuyên đi ra chỗ cửa sổ, có thể thấy cả dãy phố thẳng tắp, giống như cảnh quay trong phim nghệ thuật. Nhiếp Xuyên thò đầu ra ra ngoài, nước mưa rơi trên gáy của cậu, sau đó cổ tay cậu bị tóm lấy, kéo về phía sau. "Cậu đang nhìn cái gì?" Reese không biết đã đi tới phía sau cậu từ bao giờ. "Tôi chỉ đang nhìn cái đèn kia thôi! Anh nói coi, rốt cuộc nó là bí ngô thôi hay là xe ngựa bí ngô?" Reese mỉm cười, chống tay lên bệ cửa sổ nói: "Đấy là cái mà hồi còn nhỏ mẹ tôi thích nhất. Nó là xe ngựa bí ngô đấy, nhưng đáng tiếc bánh xe đã rơi hết rồi." "Đây là căn hộ của mẹ anh hồi nhỏ à?" "Ừ." Reese vô Nhiếp Xuyên một cái, "Đi nào, tôi vặn nước rồi. Ngâm nước nóng một chút đi, không có cảm lạnh." "Được, cám ơn anh." Nhiếp Xuyên mở ba lô ra, may là quần áo bên trong không bị ướt. Cậu phát hiện Reese đã vặn đầy nước vào bồn tắm sẵn. Nhà Nhiếp Xuyên không có thói quen ngâm mình, hơn nữa phòng tắm nhà họ cũng không lắp bồn tắm. Nhiếp Xuyên ngồi xuống, nước lập tức dềnh đến tận cổ, cậu thở dài thỏa mãn, thốt lên một câu: "Oa, thoải mái thật đấy! Lỡ mà lúc tắm ngủ quên có khi chết đuối luôn được ấy chứ!" Lúc này Reese mở cửa ra, Nhiếp Xuyên xoắn hết cả vào: "Này! Sao anh lại vào đây? Tôi có mang quần áo của mình vào rồi!" "Đây là phòng tắm nhà tôi, cậu ngâm một mình mà không thấy ngại à?" Reese vừa nói vừa cởi cái áo phông ướt sũng trên người ra, trong nháy mắt nhìn thấy đường eo của đối phương, Nhiếp Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy bị uy hiếp. "Vậy tôi cũng chỉ ngâm một mình được thôi! Thêm anh nữa, bồn tắm không chứa nổi!" "Cậu không thử làm sao biết bồn tắm không chứa vừa?" Khóe môi Reese cong lên, Nhiếp Xuyên có dự cảm, cái tên này nhất định là cố ý làm thế để cậu phải xấu hổ. "Cho dù có chứa được thì cũng chật chội lắm!" Nhiếp Xuyên bày trận, sẵn sàng đón địch. Reese ngồi xuống bênh cạnh bồn tắm, một tay chống lên thành bồn, cúi người xuống, nhìn vào trong nước. "Còn nhiều chỗ mà." "Không nhiều, không nhiều! Chân tôi dài lắm! Duỗi ra một cái là hết chỗ ngay!" Nhiếp Xuyên duỗi đầu gối của mình ra, bàn chân lập tức chạm đến đầu kia của bồn tắm. Đối với chuyện bản thân mình cao lên hết sức hài lòng! Nhưng Nhiếp Xuyên không ngờ được là, Reese vậy mà trực tiếp chống tay phải của mình vào trong nước, bàn tay để ngay giữa hai chân cậu. "Đây không phải là chỗ à?" Nhiếp Xuyên sợ đến nỗi tóc gáy dựng ngược hết cả lên, hơn nữa cánh tay của Reese còn vừa vặn đụng vào đùi trong của cậu. "Này ——" Nhiếp Xuyên hô lên. "Tôi nên đặt mấy con vịt nhỏ vào bồn cho cậu nữa nhỉ, như vậy cậu có thể chơi rất vui vẻ?" Reese tiến lại gần Nhiếp Xuyên hơn. Hơi nước chậm rãi bốc lên, lông mi Reese bị thấm ướt, dường như trở nên dịu dàng hơn, khiến Nhiếp Xuyên không hiểu sao muốn liếm thử một cái. Nhận ra suy nghĩ lúc này của mình, Nhiếp Xuyên bị chính bản thân dọa cho hết hồn, cậu vừa muốn co chân lên, bắp chân đã cọ qua cánh tay Reese, nhưng cậu càng không ngờ được là, Reese lại ấn đầu gối cậu lại, không cho cậu thu chân về. "Này! Để tôi đứng lên!" "Để cậu đứng lên làm gì? Có chỗ nào muốn trưng ra cho tôi xem nữa à?" "..." "Rốt cuộc cậu có muốn vịt con không? Là đồ của tôi hồi nhỏ còn giữ lại đấy." Nụ cười trên mặt Reese rất rõ ràng. Nhiếp Xuyên chỉ cảm thấy trong mạch máu như có vô số con kiến đang bò. "Không muốn, anh tự đi mà chơi!" "Đằng nào tôi cũng ngâm mình cùng với cậu." "Tôi đã nói là rất chật rồi mà!" "Tôi phải trông chừng cậu nữa." "Trông chừng tôi cái gì?" "Nhỡ cậu ngủ gật, tự dìm mình chết đuối thì sao?" Câu này là ban nãy tự Nhiếp Xuyên nói, giờ lại trở thành nhược điểm trong tay Reese. Cậu bị nước sặc vào họng, lập tức ho sặc sụa. "Thấy không, suýt chút nữa là chết đuối rồi?" Vừa nói, Reese vừa cởi hết quần áo trên người xuồng, nâng chân bước vào bồn. Cái vật khổng lồ kia của anh ta xẹt qua trước mắt Nhiếp Xuyên, làm mạch máu trên mắt cậu muốn nổ tung luôn. Reese có vẻ chẳng hề quan tâm đến chuyện bị Nhiếp Xuyên nhìn thấy, bình tĩnh ngồi dựa xuống bên còn lại. Nước từ mép bồn tắm tràn ra, Nhiếp Xuyên bèn kêu lớn: "Thấy chưa! Đều tại anh hết! Nước tràn ra ngoài hết rồi!" "Ừ, nước tràn ra ngoài rồi, cho nên giờ tôi mà đứng dậy, cậu sẽ không còn nước để ngâm nữa." Reese ngả người dựa vào thành bồn tắm phía sau. Chân của anh quá dài, lúc duỗi ra, rõ ràng đầu gối vẫn phải hơi cong, Nhiếp Xuyên lại cảm thấy mũi chân người này đã sắp chạm vào anh bạn nhỏ của cậu rồi. "Tôi không ngâm nữa!" Nhiếp Xuyên đang muốn đứng dậy, mắt cá chân lại bị Reese tóm lại, vững vàng ấn ở bên người anh ta, từ góc độ này, Reese có thể nhìn cậu rõ rành rành. "Nhìn 'Chú vịt nhỏ' của cậu ở trong nước thật sự rất đáng yêu, lúc đứng lên cũng vậy." Đây rõ ràng là cười nhạo Nhiếp Xuyên bé. Quá là xúc phạm! "Anh đi chết đi!" Nhiếp Xuyên giãy giụa, nhưng sức lực của Reese rất lớn, chân cậu không tài nào thoát ra khỏi tay của đối phương. "Cậu đừng có lộn xộn, cẩn thận chân tôi đạp phải 'Chú vịt con' của cậu, nó mà đứt rời ra thì dán ego cũng không ăn thua đâu." Rõ ràng là đang chọc ghẹo Nhiếp Xuyên, nhưng nụ cười của Reese lại có cảm giác gợi cảm khó tả, nhiễu loạn mọi thứ. Nhiếp Xuyên từng cảm thấy Reese đẹp trai không chỉ một lần, cũng rất ước ao ghen tị với đối phương, nhưng vào giờ phút này, cậu phát hiện loại gợi cảm này không giống như vậy. Cổ họng cậu khô khốc. Nhiếp Xuyên vô thức co đầu gối của mình lại, lại đụng phải chân của đối phương. Khoảnh khắc đó, da thịt ở trong nước nóng bừng lên như muốn bốc cháy, Nhiếp Xuyên hoảng hốt, lần thứ hai tách hai chân ra, dán sát vào thành bồn. Đối diện với cậu, nụ cười của Reese dần tắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Xuyên. Tim Nhiếp Xuyên đập loạn lên, cậu có cảm giác hô hấp của mình bị tầm mắt của đối phương làm cho nghẹt lại. Mắt cá chân của cậu bắt đầu thấy đau, cậu giãy giụa theo bản năng, Reese túm cậu chặt quá. "Đau quá —— Buông tôi ra!" Reese đột nhiên nở nụ cười: "Nếu cậu thấy chật, vậy vẫn còn một cách." Cẳng chân Nhiếp Xuyên đột nhiên bị đối phương mở lớn, đặt lên hai bên thành bồn tắm. Chân Reese hoàn toàn duỗi thẳng, đùi của Nhiếp Xuyên trực tiếp gác lên bắp chân đối phương. Cái thư thế này, trình độ ám muội đã lên đến một tầm cao mới! "Này —— Rốt cuộc là anh có biết giới hạn là gì không hả!" Nhiếp Xuyên gào lên. "Đối với cậu phải có giới hạn à?" Nụ cười của Reese giống như giọt mực rơi xuống, khiến toàn bộ thế giới nhiễm lên sắc màu của anh ta. Nhiếp Xuyên cảm thấy tim mình càng lúc càng bị siết chặt. Cái cảm giác tâm tình thoát khỏi khống chế của bản thân, hoàn toàn bị đối phương nắm trong tay này thực sự rất đáng sợ. Nhiếp Xuyên ngồi thẳng dậy, đánh Reese một cái, Reese không thèm né tránh, hai chân Nhiếp Xuyên đang gác trên thành bồn trượt một cái, cậu lập tức té ngửa về phía sau, rơi tọt vào trong nước. "Nhiếp Xuyên!" Cuối cùng Reese cũng chịu thôi, không trêu chọc cậu nữa, thu chân mình lại, lại vớt Nhiếp Xuyên từ trong nước ra. Nhiếp Xuyên tóm lấy thành bồn, bắt đầu ho sặc sụa, nước mắt cũng chảy ròng ròng. Reese cùng đang dựa vào thành bồn thấy thế thì cười: "Sao cậu lại ngốc được như vậy chứ? Hửm?" Nhiếp Xuyên hung dữ trừng mắt nhìn sang: "Ai kêu anh cứ thích đùa giỡn tôi!" "Không phải cậu đến đây là vì muốn giúp tôi vui vẻ à?" "..." "Không cho tôi trêu cậu, vậy tôi làm sao vui vẻ được?" Reese lại cười, dường như trong mấy phút ngắn ngủi này, số lần anh cười so với tất cả những lần Nhiếp Xuyên thấy trước đó còn nhiều hơn. Lông mi anh khẽ rung lên, vệt nước từ thái dương lăn xuống hai má, dọc theo cổ tiếp tục uốn lượn chảy xuống, Nhiếp Xuyên chỉ cảm thấy giống như có cái gì đó đang câu lấy dây thần kinh của mình, làm cho cậu nhịn không được dán lại gần. Cậu rất muốn chạm vào, nhưng cậu không tìm ra được cách nào để tiếp cận Reese càng gần hơn nữa. Reese chống cằm nhìn Nhiếp Xuyên, sau đó giơ tay búng lên chóp mũi cậu một cái. "Trông cái bộ dạng ngốc nghếch của cậu kìa, làm gì mà như muốn hôn tôi thế." Tựa như có cái gì đó bị đâm thủng, chảy ào ạt về bốn phương tám hướng, không thể thu lại được nữa. Bắp chân của Nhiếp Xuyên căng lên, cậu lập tức nghiêng người ôm lấy đầu gối mình. "Này, cậu làm sao vậy!" Nụ cười trên mặt Reese nháy mắt đã biến mất, anh cúi người xuống, trong không gian chen chúc chật chội như này, anh gần như là ôm cả người Nhiếp Xuyên vào trong lòng. "Bắp chân của tôi..." Đã lâu lắm rồi Nhiếp Xuyên không bị chuột rút nữa. "Đừng căng thẳng. Từ từ thả lỏng nào." Bàn tay của Reese thuận theo đùi Nhiếp Xuyên, đi đến đầu gối, sau đó chậm rãi vòng ra phía sau, nâng bắp chân của cậu lên, nhiệt độ bàn tay của đối phương so với nước nóng trong bồn còn cao hơn, cứ vậy chậm rãi xoa nắn, xuống đến tận mắt cá chân của Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên biết Reese muốn bẻ chân ngược lại cho mình, cảm giác đau đớn kia sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng mà cũng tuyệt đối không phải dễ chịu gì. "Này, không sao đâu." Người Reese gần như dán vào má Nhiếp Xuyên, bọn họ cách nhau quá gần, không có bất cứ ngăn trở nào, đây là lần đầu tiên Nhiếp Xuyên và Reese tiếp xúc gần như vậy. Ngay lúc đó, Reese vặn một cái, Nhiếp Xuyên còn chưa kịp phản ứng, cơn đau đã biến mất, còn dư lại chỉ có cảm giác nóng bỏng. Cậu thở hắt ra một hơi. "Mấy ngày nghỉ cậu hay ăn cái gì?" "Tôi có ăn mì hầm xương ống! Rất nhiều canxi đó!" Nhiếp Xuyên nghĩ, kiểu gì thì kiểu, nhất định không phải do cậu thiếu canxi đâu. "Là vì muốn cao thêm nữa à?" Reese đứng dậy, đứng lên ngay trước mặt Nhiếp Xuyên luôn. Khoảnh khắc đó, vật bự chảng của tên này thiếu chút nữa là dán luôn lên mặt Nhiếp Xuyên, cậu giật bắn cả mình, ngả ngửa về phía sau, may mà nước trong bồn không còn nhiều, nếu không cậu lại sặc thêm phát nữa. Tôi biết là anh rất tự hào về cái đó của mình! Nhưng mà cũng đâu cần khoe khoang như vậy! Tạo thành bóng ma trong lòng tôi thì biết làm sao bây giờ! "Ồ, không có khăn tắm. Cậu chờ ở đây một chút." Reese cứ để nước trên người nhỏ tí tách như vậy, đi ra khỏi phòng tắm. Nhiếp Xuyên nhìn theo bóng lưng đối phương, vai rộng hông hẹp, đường nét hai chân rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn được nữa, quả thực là khiến trời đất phẫn nộ mà! Nhưng mà cậu cũng đang cố gắng bắt kịp rồi! Mấy ngày nay ăn được ngủ được, bắp chân còn bị chuột rút đã nói rõ một điều, chiều cao của Nhiếp Xuyên đang tăng lên vù vù! "Nghĩ gì thế?" Reese cầm khăn tắm đi vào, trùm một cái lên trên đầu Nhiếp Xuyên. "Không nói cho anh biết! Tôi sợ anh sẽ đố kị!" Tôi vẫn còn có thể cao lên, mà anh hết cao được nữa rồi! Reese đột nhiên ấn khăn tắm, áp chặt nó lên mặt Nhiếp Xuyên. "Này —— Làm cái gì vậy chứ!" "Cậu không phải không nói cho tôi biết à? Sợ tôi đố kị sao?" Nhiếp Xuyên biết Reese sẽ không thực sự làm cho cậu chết ngạt, nhưng hành vi này vẫn rất ác ôn đấy! Nhiếp Xuyên ở trong lòng điên cuồng trách mắng đối phương. Cậu liều mạng muốn gỡ khăn tắm xuống, nhưng Reese lại càng dùng sức hơn, Nhiếp Xuyên thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười xấu xa trên môi Reese lúc này. "Tôi sắp chết... Sắp chết rồi... Tôi đầu hàng!" Nhiếp Xuyên ngả ngửa về phía sau, dựa vào bồn tắm giả chết. "Này, vịt vàng nhỏ của cậu lộ ra hết rồi kìa." Reese lại bắt đầu đả kích Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên đột nhiên nhớ ra mình cái gì cũng chưa mặc, vội vàng vươn tay che lại. Ngay lúc đó, cách khăn tắm, có thứ gì đó mạnh mẽ áp lên môi cậu, cực kỳ dùng sức nghiền ép, tựa như muốn phá tan mọi trói buộc tiến vào bên trong khoang miệng của cậu. Nhiếp Xuyên đưa tay đẩy, có vẻ Reese đã đối sang tay phải, ấn càng chặt hơn. "Tôi... Sắp bị anh ấn cho chảy máu mũi rồi..." Bàn tay Reese cuối cùng cũng chịu buông lỏng, Nhiếp Xuyên hầm hừ kéo khăn tắm trên mặt xuống, nói là để lau tóc, kết quả tóc còn chưa kịp lau, khăn đã rơi vào trong nước. "Lau khô người rồi sấy tóc đi, tôi đi gọi đồ ăn." Vừa nghe nói vậy, Nhiếp Xuyên đã cảm thấy đói bụng được ngay. Cậu trèo ra khỏi bồn tắm, may mà Reese còn có lương tâm, để lại một cái khăn tắm khác cho cậu. Nhiếp Xuyên vừa mới bắt đầu lau, đột nhiên nghĩ ra cái gì, cậu quay đầu lại, đã thấy Reese vẫn đứng ngay cửa phòng tắm, nhìn cậu một cách trắng trợn. Hơn nữa Nhiếp Xuyên còn cảm thấy chỗ Reese đang nhìn không chớp mắt, chính là chỗ dưới eo của cậu. "Anh đang nhìn chỗ nào thế hả!" Nhiếp Xuyên hô lên. Ánh mắt Reese dường như muốn đâm vào trong tất cả mọi khe hở trên người cậu, Nhiếp Xuyên chỉ cảm thấy một luồng rung động từ bên dưới truyền lên, cậu hốt hoảng vội lấy khăn tắm quấn kỹ lên người. Ánh mắt của Reese lại thuận theo tầm mắt Nhiếp Xuyên đi xuống, tựa như đang miêu tả lại đường nét cẳng chân cậu. Nhiếp Xuyên có ảo giác, ánh mắt của đối phương giống như thực thể, có thể lật tung khăn tắm của cậu ra. "Vịt con bé nhỏ, cậu thực sự rất nhỏ." Ánh mắt nóng bỏng mà Reese đặt lên người Nhiếp Xuyên chậm rãi lạnh đi, trên môi là nụ cười hờ hững như có như không. "Mắc mớ gì đến anh!" Nhiếp Xuyên lần thứ hai hung hăng giơ ngón giữa với Reese. Thay quần áo xong, Nhiếp Xuyên đi rã đã thấy Reese đang mở gói đồ ăn vừa được ship đến. "Ôi, đậu Hà Lan xào ngó sen! Trứng xào ớt ngọt! Cả bò xào tỏi ớt nữa! Cái nào tôi cũng thích hết!" Reese không nói gì, đưa đũa cho Nhiếp Xuyên. Nhiếp Xuyên không kịp chờ đã bắt đầu ăn. Đúng lúc đó, điện thoại của cậu vang lên, Nhiếp Xuyên đứng dậy, lấy điện thoại từ trong ba lô ra, nhìn tên người gọi một cái, sau đó vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống. "Hey, Lily! Ha ha ha, tôi đang ở New York rồi! Đúng, là tới gặp người bạn rất quan trọng kia của tôi!" Nhiếp Xuyên rất biết ơn Lily, nếu không có lời khuyên của cô, cậu có lẽ không nhận ra được là mình cũng có thể tới New York để ở bên Reese. "Vậy tôi cũng đến New York nhé." Trọng giọng Lily còn mang theo ý cười. "Cậu cũng đến New York à? Gặp bạn sao?" Nhiếp Xuyên vừa cùng Lily nói chuyện, vừa quay đầu nhìn về phía Reese, cậu phát hiện nụ cười nhẹ trên môi Reese lần thứ hai lạnh xuống, thần sắc trên mặt cũng biến thành vẻ thờ ơ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]