Đưa tay sờ sang bên cạnh tìm thân hình quen thuộc, một khoảng trống không còn hơi ấm, Hắc Triệt cụt hứng ngồi dậy, người đã mất
Nhớ đến tối hôm qua cả hai cuồng nhiệt lăn lộn, đôi môi anh không khỏi cong lên. Có nằm mơ anh cũng không ngờ chính cô là người chủ động câu dẫn anh. Không biết tiểu yêu này đã đi đâu, anh thật nhớ cô quá đi mất!
Mặc quần áo vào, anh đẩy cửa phòng đi ra ngoài tìm cô
Trong một căn phòng nọ, Vệ Kết ôm đầu đau đớn lăn lộn dưới sàn
"Hắc Triệt, chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt! Tôi không còn là người của Hắc gia!"
"Đứa con bảo bối của em hiện giờ đang nằm trong tay tôi. Tốt nhất là em đồng ý làʍ ŧìиɦ nhân của tôi, nếu không cả đời này em đừng hòng gặp nó"
"Ông là tên khốn!"
"Em vĩnh viễn chỉ có thể là người phụ nữ của tôi!"
"Chích điện đi! Thả gián lên người cô ta! Đem cô ta ra sau sân viên cột vào cây!"
Từng dòng kí ức liên tục ùa về trong cô, hai mắt cô trừng to sợ hãi. Đây không phải là sự thật, Hắc Triệt - hắn ta trong quá khứ đã đối xử với cô như thế sao?
Đau quá! Cô không thể chịu nổi nữa!
Lao đầu vào tường, cô muốn tất cả kết thúc. Một vòng tay từ phía sau mạnh mẽ kéo cô trở về, cô rơi vào lồng ngực phập phồng lên xuống
"Kết nhi! Em điên sao? Tại sao lại hành động ngu ngốc?"
Tim anh vừa rồi muốn rớt ra ngoài. Nếu anh đến trễ một bước, cô đã thật sự lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541738/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.