Không có! Chỗ này cũng không có! Lại không có! Rốt cuộc hắn giấu chiếc hộp ở đâu?
Vệ Kết ngã lăn ra giường thở phì phò, cô đã lục hết căn phòng này rồi. Sao vẫn không thấy đâu? Hộp ơi ngươi ở đâu? Ra đây cho ta!!!!
Cô mệt mỏi thϊếp đi từ lúc nào
"Đây là đâu?"
Vệ Kết xoay người nhìn căn phòng cô đang đứng, nó có cấu trúc, màu sắc không khác gì căn phòng của Hắc Triệt, nhưng nó lại nhỏ hơn một chút
Có một cô gái đang nằm trên giường xoay lưng về phía cô, lưng cô ta có hình xăm. Là một con sói đen đang ngậm trong miệng một cô gái, vai cô ta có dòng chữ "Hắc Triệt" và một kí tự cổ. Chân cô ta bị xích vào giường bởi một sợi dây xích
Cô không thể thấy được gương mặt cô gái ấy. Cả cơ thể ốm yếu của cô ta đang run lên bần bật, tiếng khóc thê lương khôn xiết
Hít sâu một hơi, Vệ Kết bước đến chỗ cô ta, đặt nhẹ tay lên vai cô ta
"Cô không sao chứ?"
"ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI!!!"
Cô gái xoay gương mặt trắng toát, xanh xao của mình qua hét lên với Vệ Kết, hốc mắt cô ta đỏ như máu
Vệ Kết hoảng sợ ngã xuống đất, môi lắp bắp
"Cô...Cô..."
Cô ta có gương mặt y hệch với Vệ Kết, đang nhìn cô bằng con mắt đầy oán hận, từng bước bò đến chỗ cô, bóp lấy hai vai cô
"Vệ Kết! Ngươi tỉnh lại đi! Là Hắc Triệt đã hại ngươi ra nông nỗi này! Hắn ta đã gϊếŧ cha mẹ ngươi! Chính hắn! Chính hắn! Ngươi phải gϊếŧ hắn! Phải trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541737/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.