"Hừ, tốn bao nhiêu thời gian cả công sức, hoá ra lại trở thành nuôi ong tay áo. Phong Đằng, kế hoạch của ngươi thất bại rồi!" Châu Sa ngồi trên ghế khoanh tay cười mỉa mai
Bốp!
Một cái tát giáng xuống gương mặt sắc sảo kia. Phong Đằng tức giận đẩy ngã cô ta xuống sàn
"Thay vì ngồi đó trách móc, tại sao ngươi không lo cho cái mạng của ngươi đi! Đường đường mệnh danh "Đệ nhất y nữ", cô ta đã nhớ lại thân phận của mình. Ngươi muốn giải thích việc này thế nào?"
"Không thể nào! Cô ta không thể nhớ lại mọi việc trong khoảng thời gian ngắn như thế!" Cô ta ôm một bên má mình
"Ta không cần biết! Ngươi chuẩn bị về với đất mẹ đi! Người đâu? Lôi ả ta ra!" Anh quát
"Không! Phong Đằng! Ngươi không thể làm thế!" Châu Sa nắm tay anh
"Ngươi đã hết giá trị lợi dụng" Hất cô ta sang một bên, anh ung dung đi lên phòng
Hắc Triệt, Hắc Kết! Thù này không trả, ta nhất định không phải là Phong Đằng!
__________________
"Vừa nãy khiến em kinh sợ rồi" Hắc Triệt ôm Vệ Kết đang nằm trong lòng mình
"Không sao cả. Hôm nay anh không làm việc sao?" Cô nói
"Mọi việc đã có Lục Nhiên và Vương Diệp sắp xếp. Kết nhi, từ giờ anh sẽ luôn ở bên cạnh em" Anh nắm tay cô, ôn nhu đặt lên trán cô một nụ hôn
"Thật ra Hắc Triệt, tôi chuyện này muốn hỏi anh"
"Em nói đi"
"Tại sao tôi lại rơi vào tay Phong Đằng?"
Những sợi thần kinh trong não anh trở nên căng thẳng. Anh phải nói như thế nào đây?
Nói rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-me-chiem-doat-cha-ta-ghet-nguoi/541736/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.