"Cô chủ, cô ngồi yên một chỗ đi ạ."
"Cô chủ, đừng chạy nhanh như vậy..."
"Cô chủ đừng bê nặng, cô đang mang thai đó..."
Quân Yên không cảm thấy mệt vì làm việc hay chạy tới chạy lui trong nhà mà cảm thấy hoa mắt chóng mắt khi sau lưng luôn có hai ba người theo sát mình, lải nhải bên tai.
Cô đỏ mặt, đứng yên một chỗ trừng mắt nhìn tiểu Hinh:
"Đừng nói nữa, tôi chỉ cầm có mấy quyển sách thì tính là nặng cái gì..."
Nói đặng cánh tay cô run run chỉ từng người một, bực mình đến mức thở phì phò:
"Các người...các người đừng có xem tôi là bệnh nhân mà đối xử, tôi rất khoẻ nên tránh ra hết đi."
Cả đám người sợ đến toát mồ hôi hột, thật là cô chủ đừng nóng giận thai nhi vẫn còn nhỏ lắm đừng nóng giận. Mấy người họ đồng loạt cúi thấp đầu, sợ hãi nói:
"Xin cô chủ bớt giận!"
Vừa to vừa rõ ràng lại rất mang theo vẻ ăn nặng lo lắng, các cơ trên khuôn mặt cô căn ra nhìn bọn họ không nói nên lời.
Phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân, càng lúc càng gần Quân Yên xoay người nhìn liền thấy bóng dáng của Trần Tuân thấp thoáng ở đấy, hắn chầm chậm tiến lên nhìn cô cùng người làm đang ở gần sảnh cầu thang 'tranh chấp' thì nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tụ tập ở đây làm gì? Quân Yên đừng đứng gần cầu thang như vậy, lỡ té thì sao?"
Bước chân của hắn cũng nhanh hơn, lúc đến gần liền ôm cô vào lòng trên mặt hiện lên vẻ lo lắng. Lúc này tiểu Hinh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722261/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.