"Có thai sao?"
"Bác sĩ Từ, ông bị lú rồi sao?"
Trần Tuân ngơ ngác lầm bầm, đôi mắt trở nên vô hồn.
Cái này không giống như trong tưởng tượng cho lắm nhỉ?
Ai đời nghe tin vợ mình có thai lại như người mất hồn thế này, đã vậy còn bảo bác sĩ nổi tiếng khắp cả nước là bị lú.
Trần phu nhân vỗ tay hoan hô, lại e ngại có bác sĩ Từ ở đây liền tiết chế lại, bà cười đến mức không thấy mặt trời, tuy vậy bà vẫn ngứ mắt thằng con mình lắm.
Trần lão gia nhìn vợ mình, hai người cố nén cơn vui sướng lại trong lòng, ông thẳng tay đập một cái lên đầu Trần Tuân.
"Mày mới bị lú, vào với vợ đi."
"Còn đứng đó làm gì không biết."
"Thằng này sao giờ ngáo ngơ thế không biết." Trần phu nhân chậc lưỡi cảm thán.
Con với cái chẳng được cái tích sự gì cả, chỉ giỏi làm màu thôi.
Đá thằng con còn đang ngơ ngác vào phòng ngủ, Trần lão gia quay sang cười trừ với bác sĩ Từ rồi mới ông ấy xuống dưới nhà.
Đám người hầu che miệng cười, trên khuôn mặt mỗi người đều xuất hiện nụ cười rạng rỡ, thật lòng vì chuyện này mà vui vẻ.
Bác sĩ Từ chớp mắt nhìn cảnh này trong lòng sinh ra cảm giác hâm mộ.
Đại gia đình này thật gần gũi, chủ tớ đều thân thiết như vậy thật hiếm thấy.
Trần phu nhân quay sang dặn dò người làm chuẩn bị đồ bổ cho con dâu bảo bối.
Trên dưới lớn bé trong nhà ai ai cũng cười tươi như hoa, một người có thai cả nhà hưởng lộc.
Khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722260/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.