"Quân Yên...chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Lúc đó tôi sẽ cướp em khỏi tay Trần Tuân."
Lôi Cận hắn quả thật bị điên rồi, lúc này lại còn tâm tư trò chuyện thả thính với cô. Quân Yên bị hắn kẹp chặt không có lối thoát, hai người đi lùi lại ra phía cửa xung quanh là cảnh sát đã được Trần Manh cho rút lui.
Trần Tuân cầm súng hướng về Lôi Cận, đôi mắt hiện lên sát khí nhưng Quân Yên có thể thấy được sự lo lắng sâu trong đôi mắt ấy.
Cô mấp máy môi hướng về phía Trần Tuân mà nói thầm: "Đừng lo lắng."
Em sẽ không sao, Lôi Cận sẽ không làm gì em cả.
Trần Tuân, đừng lo lắng!
Nhưng Trần Tuân nào có thể không lo lắng cho được, Lôi Cận là loại người gì cơ chứ nhìn hắn đối xử với Quân Yên có chút khác biệt nhưng chung quy hắn vẫn là một tên biến thái chính hiệu.
Trần Tuân nhìn Quân Yên cong môi cười, khóe môi hắn khẽ động nói ra ba từ: "Anh yêu em."
Tự dưng đang kịch tính như vậy, máu chảy thành sông, xung quanh đều là sát khí vậy mà hai người bọn họ lại có nhã hứng liếc mắt đưa tình.
Khi không hai bên lại bị thồn cho một đống cơm chó, thật biết cách ngược cẩu độc thân mà.
Lôi Cận tất nhiên không vui, hắn kéo cô lại khẽ gầm:
"Đừng có tình chàng ý thiếp ở trước mặt tao."
Quân Yên thật muốn nói rằng 'là do anh quá ghen tị tình cảm vợ chồng chúng tôi' nhưng lại nuốt lại vào trong bụng.
Lúc này đây cả đoàn người đã đi ra đến trước cổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722243/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.