"Tôi tất nhiên yêu Trần Tuân."
"Anh ấy là chồng tôi, là ánh sáng của đời tôi..."
Lôi Cân không hề tỏ ra tức giận, hắn nâng khóe môi nở nụ cười thú vị nhìn cô, xong lại đảo đôi mắt nhìn khung cảnh ở sau lưng cô.
Tới rồi!
Lúc này đây, trong trận đấu súng giữa đôi bên khung cảnh hỗn loạn vạn phần Lôi Cận nở nụ cười nham nhở bước đến giữ chặt gáy cô, cường bạo hôn lên môi cô.
Đôi mềm mại khiến cho hắn mê muội, chỉ có đôi môi này chỉ có cô gái này mới mang lại cho hắn cảm giác kì lạ hứng thú. Nhìn đôi mắt kinh ngạc kia Lôi Cận không kiềm chế được mà trở nên hung hăng hơn, kìm hãm cô trong lòng mặc cho cô vùng vẫy chống cự.
Đoàng!
"Lôi Cận!"
"Buông vợ tao ra!"
Viên đạn xoẹt qua vai Lôi Cận, bả vai chẳng mấy chốc mà rướm máu ướt đẫm cả áo vest mà hắn đang mặc, tiếng gầm của Trần Tuân vang lên mang theo sự phẫn nộ cùng tức giận đối với hắn.
Quân Yên sửng sốt, cô đẩy Lôi Cận ra quay đầu nhìn Trần Tuân đang đứng ở phía đối diện, bốn mắt giao nhau bao nhiêu cảm xúc tuôn trào, trên khuôn mặt kia giờ đã ướt đẫm nước mắt, tâm tình lại chẳng thể nào thả lỏng được.
Trần Tuân thấy Lôi Cận hôn cô rồi...
Cô biết ăn nói thế nào với hắn đây?
Cổ họng như có vật gì chặn lại một lúc sau mới có thể phát ra tiếng, cô hướng đôi mắt đáng thương nhìn Trần Tuân, cơ thể gầy gò ốm yếu cố gắng chống đỡ đến phút cuối.
"Trần...Trần Tuân..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/manh-ghep/1722242/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.