🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong xấp thư này chủ yếu là những vụ làm ăn quan trọng liên quan đến hoàng thất hoặc Tây Vực, nếu là về những thứ đó thì không cần thiết giấu kĩ như vậy. Quả nhiên, trong đó còn có một bức thư đáng ngờ, phần góc dưới bên trái đã bị cháy một mảnh, có thể thấy người đọc đã từng có ý định đốt đi. Tôn Lạc Anh mở thư ra xem, ẩn tình năm đó dần dần được sáng tỏ.

Nội dung thư chủ yếu là muốn Thẩm Tuấn Hy cấu kết cùng người này, làm đồ giả rồi lấy danh là hàng nhập từ Tây Vực để bán giá cao. Người này hứa sẽ giúp Thẩm gia qua mặt triều đình, không những muốn trốn thuế mà còn tơ tưởng đến việc bòn rút cống phẩm. Tôn Lạc Anh lia mắt đến góc phải, nhìn thấy ba chữ "An Tự Châu".

Nàng đi đi lại lại trong thư phòng, nếu Thẩm Tuấn Hy thật sự đã cấu kết với An Tự Châu thì thứ nguy hiểm như bức thư kia nên bị thủ tiêu từ đầu mới phải. Hoặc có lẽ bởi vì không tin tưởng An Tự Châu nên cuối cùng cũng giữ lại? Nàng lục tìm giấy tờ ghi lại thông tin vụ án năm đó, mọi chứng cứ cho thấy trừ cống phẩm bị tráo hàng giả ra thì không hề có chuyện giả hàng nhập từ Tây Vực như bức thư kia nhắc đến. Nếu Thẩm Nguyệt đó đã liều mạng như vậy thì Thẩm Tuấn Hy thật sự là bị oan sao?

"Hả?"

Tôn Lạc Anh chú ý đến những bức thư còn lại, quả nhiên không ngoài dự đoán. Trong đó còn có tới hai bức mà

Thẩm Tuấn Hy hồi đáp. Nhưng trong hai bản này đều đang viết dang dở, có lẽ bản hoàn chỉnh đã được gửi đến

An Tự Châu rồi. Mà trong hai bức này, bức nào nội dung cũng là từ chối. Trên đây đều có bút tích của hai người, so với giấy tờ trước đây có thể gọi là vật chứng.

An Tự Châu này cũng thật là to gan, không dụ dỗ được Thẩm Tuấn Hy thì liền quay đầu hại người ta tan nhà nát cửa, gia tộc trên dưới mấy trăm mạng đều bị xử tử, vậy mà buổi tối vẫn có thể kê cao gối ngủ. Bản thân lão ta cũng chỉ là một lão già ham tiền, còn dám nghĩ đến việc qua mặt thiên tử.

"Thải Phương cô cô, gọi Hạ Học Ca đến đây cho trẫm." - Nàng hướng ra ngoài cửa nói.

"...'

"Thải Phương?"

Bên ngoài im lặng như tờ, Thải Phương mà dám trốn việc sao? Tôn Lạc Anh vừa mở cửa, Tác Na Thuy. Hằng đã đứng ngay trước mặt nàng, biểu cảm nhăn nhó như bị ai đó lấy mất sổ gạo.



"...Vẻ mặt gì đây?" - Tôn Lạc Anh nhướn mày hỏi.

"Nàng lại tìm Hạ Học Ca nữa? Có gì thì cứ giao cho ta là được rồi."

Nàng ấy tránh sang một bên để hắn vào trong, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

"Biết rồi, đừng có ghen tuông vớ vẩn nữa. Tới đây."

Tác Na Thuy. Hằng cầm mấy bức thư lên xem, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn. Tôn Lạc Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, đợi hắn suy ngẫm.

"Có thứ này thì có thể luận tội An quốc công được rồi. Chỉ là không ngờ Thẩm Tuấn Hy lại giấu chúng lộ liễu như vậy."

"Lộ liều thì chưa chắc, phải nói là ông ta thông minh." - Nàng ta cười khẩy, sau đó lại quay sang lườm hắn.

"..Nhưng làm sao ngươi biết được ông ta giấu thế nào?"

"Ta vừa ở chỗ Hạ Học Ca tới."

Hắn ta để thư lại vào hộp rồi ngước nhìn nàng, đôi mắt đầy ý cười.

"Nhân tiện, ta nghe hắn nói trong lúc điều tra còn bắt gặp con trai nhà lại bộ thượng thư đi ngang qua Thẩm phủ.

Nàng nói xem nửa đêm nửa hôm hắn ta làm gì ở con đường vắng vẻ đó?"

Tôn Lạc Anh đưa tay lên cằm nghiền ngẫm, dựa theo những gì nàng nhớ được trong bản đồ thì...



"Phủ Trần đại tướng quân?!"

Tác Na Thuy. Hằng ngơ ra vài giây, có vẻ nàng lại không có cùng suy nghĩ với hắn rồi. Nhưng thật sự không nhớ đến ở gần Thẩm phủ còn có phủ đại tướng quân. Từ đó có thể thấy được nàng ta cực kỳ nhạy cảm với việc bị phản bội, đến mức trong đầu chỉ có thể nghĩ tới điều đó đầu tiên.

"Sai rồi. Là Ý Hồng lâu."

Tôn Lạc Anh mở to mắt, nàng cũng không ngờ được...

"Ý Hồng lâu? Hắn tới đó làm gì?"

"Nam nhân tới Ý Hồng lâu còn có thể làm gì nữa? Nàng nghĩ đúng rồi, hắn đến đó để mua vui."

"Cái gì mà mua vui? Không phải hắn...Không phải đã hứa hôn với trưởng nữ nhà lễ bộ thượng thư sao? Bọn họ sắp thành thân rồi. Đoàn Nhạc Trì cũng nói Chu Tĩnh thích Mai Ngọc Nhiêu mà."

Tác Na Thuy Hằng ngồi trên bàn, khoanh tay đảo mắt.

"Vậy thì tên khốn đó nhất định là giả vờ rồi. Nếu đã có người trong lòng ai đời lại đến nơi như Ỷ Hồng lâu bao giờ?"

Tôn Lạc Anh dường như vẫn không tin được, nàng nhíu mày nhìn hắn.

"Chuyện này ngươi chắc chứ?"

"Ta có thể đảm bảo. Mấy lần lui tới Ỷ Hồng lâu ta từng thấy hắn uống rượu ở đó mà, nhưng kín đáo lắm, không dễ bắt gặp đâu. Chỉ là hôm trước Mị Nguyệt có phàn nàn về việc Chu Tĩnh này không những có thói trăng hoa mà hình như còn là một tên vũ phu. Chuyện giường chiếu còn có chút...điên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.