🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm phủ trước kia nằm ở một con đường lớn trong thành. Nơi này vốn phồn vinh đông đúc, người người nhà nhà đều muốn ở đây để được lây tiếng thơm gia tộc thương nhân giàu có. Nhưng sau khi tai hoạ ập đến, người ta nói ban đêm thường nghe thấy tiếng khóc than phát ra trong phủ, dần dần nơi này không còn ai nữa. Đường đường là nơi náo nhiệt bậc nhất kinh thành, bây giờ đến bóng người còn không có.

Hạ Học Ca bước lên trước, theo sau đó là một đám người mặc hắc y, che kín mặt, trên tay cầm một thanh kiếm.

Người này tướng mạo cao lớn, ánh mắt sắc bén, đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào trong bóng đêm. Bên trong

Thẩm phủ chỉ mới ba năm vắng bóng người mà hoang tàn đổ nát, nội thất nằm lộn xộn ngổn ngang trên sàn. Bọn họ đã đến đây vài lần nhưng ngoài những thứ bỏ đi thì hầu như chẳng còn lại gì. Manh mối đứt đoạn không rõ nguyên do, cuối cùng vẫn phải trở về đây lần nữa.

"Hạ ca, huynh nhìn kìa, người bên đó trông quen mắt lắm."

Hạ Học Ca nhìn về hướng người kia vừa chỉ, đôi mắt đen láy hơi nheo lại.

"Là con trai nhà lại bộ thượng thư. Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện."

Bọn họ lẻn vào Thẩm phủ từ cửa hông, cẩn thận điều tra lại từng chỗ một. Thẩm Tuấn Hy là thương nhân, bên trong thư phòng giấy tờ nhiều vô số kể. Nếu những thứ này đã bị bỏ lại thì hẳn là không có giá trị đe doạ đối với người đứng sau. Thấm gia thời hưng thịnh phủ đệ rộng lớn vô cùng, để kiểm tra kĩ lưỡng mất rất nhiều thời gian.

Tìm mãi tìm mãi vẫn không có thứ gì đáng ngờ, Lục Văn chán nản đá mạnh vào chiếc tủ gỗ mục bên cạnh, gây ra tiếng động lớn khiến những người khác khó chịu theo. Một người bực dọc quở trách hắn.

"Ai cũng đang phải làm việc cả. Ngươi thái độ như vậy là cho ai xem đây? Bệ hạ đã ra lệnh phải điều tra Thẩm phủ cho thật kĩ, đừng có ý kiến."

Lục Văn khoanh tay tựa lưng vào tường, trợn mắt nói:

"Tra tra tra chúng ta đã tra chỗ này nhiều đến mức khiến ta tối ngủ cũng mơ thấy ở đây rồi. Nếu thật sự ở đây có gì đó thì sao đến giờ vẫn chưa tìm được? Ta thấy bệ hạ cũng thật là lạ, đang yên đang lành lại đòi điều tra lại vụ án năm đó. Trong phủ đệ rộng lớn này có còn cái gì đâu? Đồ vật giá trị đều rơi vào tay đám tham quan hết rồi."

Vương Phát tặc lưỡi, quả thật bọn họ đã phát ngán Thẩm phủ rồi.

"Không phải sao? Đúng là chỉ còn vài cái tủ nát."



"...Khoan đã, sao trong gia tộc phú quý như Thẩm gia lại dùng thứ gỗ không quá nổi bật như này vậy? Mặc dù cũng không phải loại gỗ tầm thường nhưng cũng là thứ chúng ta mua được. Không phải là đồ vật gia truyền hay gì đó chứ?"

Mấy người bọn họ nhìn qua nhìn lại, đều hiểu ý nhau. Một người thở dài vỗ lên vai Lục Văn.

"Cái tủ gỗ này với cái bên kia, cả hai cái ở thư phòng cũng đã xem qua nhiều lần rồi. Ta đoán không chừng là chung một bộ, mặc dù không quý giá nhưng có thể là giá trị kỉ niệm gì đi."

Hạ Học Ca đi đến, khuôn mặt lạnh tanh không có chút biểu cảm nào. Nhìn thuộc hạ của mình tụm ba tụm bảy, công việc thì dở lở chưa đâu vào đâu. Hắn ta thấp giọng nhắc nhở bọn họ tiếp tục làm việc, nhưng khi chưa kịp mở miệng ra, đôi mắt đã bắt được thứ gì đó đáng lưu ý.

"Ó trên nóc tủ có thứ gì đó nhô ra, mau lấy xuống đây."

Bọn họ đồng loạt nhìn lên, quả thật là có gì đó. Vương Phát nhảy lên, tay trái bắt lấy nóc tủ làm điểm tựa, tay phải mò mẫm vật đó một hồi. Hắn ta nhấc lên một cái hộp gỗ to bằng hai bàn tay, ném xuống Ôn Bằng Lưu đang đưa tay ra đón.

Bốn người đứng một vòng tròn, xoay quanh chiếc hộp gỗ, ai nấy đều đặt hết hy vọng vào nó. Hạ Học Ca nhìn chăm chăm một hồi, cuối cùng dùng tay phủi sạch bụi.

"Kiểm tra những cái tủ gỗ cùng loại còn lại. Nếu không còn gì thì chúng ta trở về."

***************

Thanh Hương điện

Tôn Lạc Anh mở hộp gỗ ra, bên trong chứa đầy đồ làm đẹp của nữ nhân, nào là son phấn, ốc kẻ mày, không có thứ gì đặc biệt. Nàng ta thở dài.

"Hóá ra chỉ là...Cái gì đây?"

Bên dưới những đồ vật này được lót một lớp vải trắng mềm mại. Mặc dù điều này là bình thường, mọi người vẫn hay dùng cách đó để bảo quản vật dụng. Nhưng độ dày dường như không đúng lắm. Tôn Lạc Anh lôi lớp vải lót ra, bên dưới vậy mà...Chứa mấy xấp thư từ, ngoài bìa không có lấy một chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.