"Gì chứ? Tên Chu Tĩnh này vậy mà lại bệnh hoạn đến mức đó?"
Tôn Lạc Anh sửng sốt nhìn hắn.
"Đoàn Nhạc Trì mà biết được sẽ không để cho hắn cưới Mai Ngọc Nhiêu đâu."
Tác Na Thuy Hằng gật đầu đồng tình.
"Cũng phải. Nếu là ta ta sẽ giết tên khốn đó luôn cho đỡ chướng mắt."
Nàng ta lộ ra một vẻ mặt ghê tởm, nếu là tên điên này thì có thể lắm. Loại người không biết sợ ai lại còn có cái tính ghen tuông lung tung, giống như nuôi con chó khó kiểm soát bên mình vậy.
"Chuyện Mã Lang Thương thế nào rồi?" - Nàng hỏi.
"Bước đầu thuận lợi, nhưng ông ta khôn khéo lắm, e là sẽ phải mất nhiều thời gian." - Hắn nghịch lọn tóc bên hông nàng.
"Dặn dò Mị Nguyệt cẩn thận vào, sẵn tiện nói cho nàng ta biết hung thủ đi. Coi như tiếp thêm động lực cho nàng ấy."
****************
Sự việc lần này rơi vào đầu An quốc công, cũng là cơ hội để kéo vài người có chỗ đứng trong triều xuống, coi như là để thị uy với hai kẻ sau rèm. Dù gì Hòà Thân vương cũng biết rõ ý đồ của nàng rồi, không cần giả ngu nữa.
Lòng dân vẫn chưa nguôi ngoai, đây không phải thời điểm thích hợp để đảo chính. Vì vậy cái đầu Tôn Lạc Anh vẫn phải nằm trên cổ lâu hơn rồi.
"Bệ hạ, hoàng quân đến rồi."
Đoàn Nhạc Trì bước vào trong, khuôn mặt nghiêm nghị không khác gì bình thường. Không biết có phải đang bận rộn công việc mà lại bị nàng gọi đến không nữa. Bỏ qua thủ tục hành lễ rườm rà, Thải Phương cô cô rót trà cho hắn rồi ra ngoài. Đoàn Nhạc Trì nhìn chén trà nghi ngút khói, tay không buồn động đến.
"Bệ hạ, người gọi ta đến có việc gì sao?"
Không hiểu sao câu hỏi bình thường này lọt qua tai nàng lại thành "Có việc gì kêu bọn nô tài tới nói một tiếng là được. Ta đây trăm công nghìn chuyện không có thời gian ngồi ở đây uống trà với người." Nghĩ vậy mà đột nhiên
Tôn Lạc Anh cảm thấy áp lực ngang, giống hệt như đứa trẻ hư hỏng đang làm phiền người mẹ bận rộn của mình.
"Cái đó...Uống chút trà trước đi, đừng vội."
Nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, Đoàn Nhạc Trì thở dài một hơi, miễn cưỡng đưa chén trà lên miệng.
"Trẫm nghe người ta nói nhìn thấy Chu Tĩnh thường lui tới Ỷ Hồng lâu, đã vậy dường như còn là một tên vũ phu bệnh tính tình bệnh hoạn nữa."
"Phụt- Khu khu…."
Đoàn Nhạc Trì sặc rồi, còn ho một trận rất lâu. Đến khi tiếng ho dần chậm lại, hắn mới từ từ ngước lên nhìn nàng, đôi mắt mở to kinh hoàng, trên miệng vẫn còn một vệt nước chảy xuống.
"Người nói cái gì?"
****************
Tôn Lạc Anh nhìn thấy hắn siết chặt tay đến mức các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Khuôn mặt vốn lạnh tanh dường như cũng bắt đầu nóng lên.
"Xin bệ hạ hãy cho phép ta điều tra chuyện này." - Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Dĩ nhiên Tôn Lạc Anh cho phép, nàng không những muốn hắn điều tra mà còn phải tra cho thật kĩ. Lại bộ thượng thư Chu Mục Tân trước kia từng có ý đề xuất con trai An Tự Châu trong lần chọn người liên hôn với Tây Vực.
Phàm là công khai ủng hộ thì không chỉ đơn giản là giao hảo thông thường. Chu Tĩnh ăn chơi sa đoạ, bên ngoài dát vàng bên trong thối nát như vậy thì gia phụ chắc cũng không khá hơn được. Mà nếu kéo Chu Mục Tân xuống trước có khi còn thu hoạch được khối thứ có lợi hơn.
Sau khi Đoàn Nhạc Trì trở về Nguyệt Phương điện, nàng dự là đống sổ sách còn lại sẽ đổ hết lên đầu Dung Chỉ, không thể không lắc đầu thương cảm. Tôn Lạc Anh cẩn thận xem qua tấu chương, quốc sự tuy bộn bề nhưng cũng không phải là không thể xử lý. Chỉ là thật sự nhiều quá, đêm nào cũng ngồi đến mỏi cả lưng.
Nàng ngửa đầu ra ghế, để cho mắt có thời gian nghỉ ngơi một chút. Dạo này hình như còn không rảnh rỗi đến hồ
Diệp Tịnh, thật sự nhớ mùi sen thoang thoảng ở đó quá. Giờ lại bắt đầu vào hạ, hoa sen hẳn là đang nở rộ rực rỡ.
Mới đó mà đã một năm trùng sinh rồi, thời điểm này kiếp trước nàng vẫn còn ngày ngày chìm đắm trong thói ăn chơi hưởng lạc, chỉ là không ngờ chết sớm đến vậy.
Thải Phương nhẹ nhàng đẩy cửa, mang vào cho nàng một đĩa kim ốc tàng kiều.
"Bệ hạ, người mệt rồi phải không? Minh trắc phu dặn dò nếu người buồn ngủ thì đến ngự thiện phòng mang điểm tâm muộn đến cho người dùng."
Tôn Lạc Anh khẽ gật đầu, ăn vào một chút, cơ miệng hoạt động thì mắt cũng đỡ buồn ngủ hơn. Thải Phương đứng bên cạnh mài mực cho nàng, bà ấy nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ, dạo này quốc sự bận rộn, người đêm nào cũng đến khuya mới ngủ."
Nàng ta xắn xuống một miếng bánh cho vào miệng, nhai nhai lười biếng.
"Trước kia sống chui sống nhủi trong lãnh cung, không ngờ có ngày lại ngồi ở đây xử lý những việc này."
Thải Phương cô cô khẽ thở dài, trên đời ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Không ngờ cả một dòng dõi hoàng thất chỉ còn lại nữ tử duy nhất là nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]