Tôn Lạc Anh lờ mờ nhìn thấy hình dáng trước mắt, mẹ nàng hình như không những nhiễm phong hàn mà còn rất lạnh. Bà ấy mặc áo dày đến mức khiến vai cũng rộng hơn, trông giống hệt một nam nhân. Nàng bịt miệng ho vài tiếng đặc sệt, ra hiệu cho bóng hình ấy dừng lại.
"Mẫu thân, người bệnh như vậy thì đừng qua đây. Anh Anh cũng bệnh rồi, sẽ lây cho người nặng thêm mất."
Tác Na Thuy. Hằng từ lo lắng đến bất lực xoa xoa mi tâm, không ngờ con mèo nhỏ này bệnh đến mức tưởng như gặp người mẹ đã khuất của mình rồi. Mặc kệ nàng có cố ngăn cản, hắn vẫn tiến từng bước về phía nàng.
Tôn Lạc Anh thấy mẹ ngày càng lại gần mình, trên tay còn cầm thứ gì đó bốc khói nghi ngút. Mẹ dù đã qua đời nhưng vẫn muốn nhường chén thuốc duy nhất cho mình, nàng không kiềm được xúc động, cảm giác tầm nhìn ngày càng mờ đi. Cho đến khi cái chạm mát lạnh lướt qua má nàng rồi dịu dàng lau đi giọt nước vừa hình thành trên khoé mắt, nàng mới nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc.
"Không phải mẫu thân sao..."
Nhìn nàng vừa tỏ ra bất ngờ lại vừa có chút tiếc nuối, Tác Na Thuỵ. Hằng đột nhiên cảm thấy một thoáng tội lỗi dâng lên trong lòng. Hắn mỉm cười với nàng, giọng nói ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.
"Anh Anh bệnh quá rồi. Chúng ta uống thuốc sau đó ngủ ngoan nhé? Ngủ rồi lúc dậy sẽ không khó chịu nữa."
Nàng ta ngoan ngoãn uống thuốc, động tác đút thuốc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3749420/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.