🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe nói gần đây Đoàn Nhạc Trì tính tình thất thường, gặp ai cũng tức giận. Nguyệt Phương điện một mảnh gà bay chó chạy. Tần Vũ chỉ mới đến cửa Thanh Hương điện đã bị phạt cấm túc một tháng. Trên dưới lục cung đều âm thầm than vãn, mà những lời này lại vô tình lọt vào tai nàng.

Tôn Lạc Anh nằm hiu hiu trên ghế dài, bên dưới tán cây anh đào, chán nản đá bông hoa bồ công anh dưới đất.

"Thải Phương cô cô, hậu cung dạo này sao vậy?"

Thải Phương cười gượng, ấp a ấp úng không chịu nói.

"Bệ hạ... Cái này.. đám cung nữ ở hậu cung ngày ngày rảnh rỗi, thừa giấy vẽ voi, người đừng để ý."

Nàng lăn lại trên ghế, nhìn những hạt bông bay bay theo gió. Bà ấy hết lòng che giấu như vậy thì hẳn là việc

Đoàn Nhạc Trì tại sao nối điên không nên cho nàng biết. Cuối cùng là vì cái gì? Hoàng phu trước nay trầm tĩnh công tư phân minh, hậu cung cũng đâu vào đấy, sóng yên biển lặng. Có gì đáng tức giận đâu chứ? Cứ như có người phá nhà hắn, cướp vợ hắn không bằng.

"Hả?"

"Cướp vợ?"

Không phải chứ...

Trong đầu nàng loé lên một tia sáng suốt, hình như nàng hiểu ra tại sao rồi. Tối qua lúc đang phê tấu chương, trong lúc nàng nửa mê nửa tỉnh có thấy qua tấu chương của lễ bộ thượng thư. Trong tấu chương nói muốn xin nàng đế trưởng nữ Mai Ngọc Nhiêu của ông ta gả cho thứ nam Chu Tĩnh nhà lại bộ thượng thư. Thành hôn là chuyện tốt, vì vậy nàng không ngần ngại mà phê chuẩn. Nhưng giờ nghĩ lại hình như...

Mai Ngọc Nhiêu, Mai Ngọc Nhiêu..

Không phải là người trong lòng Đoàn Nhạc Trì đó chứ?



Nếu mà là vậy thì không hay rồi!!!

Đoàn Nhạc Trì vốn dĩ không tự nguyện nhập cung, bị nàng nhốt trong cái nơi kinh khủng này bốc lột sức lao động lâu như vậy, giờ đến người con gái mình thích cũng bị nàng đem gả đi mất. Vậy thì hắn ta nổi điên là cấm có sai!!

Tôn Lạc Anh ngồi bật dậy như trời trồng, lại gây ra hoạ rồi. Có khi Đoàn Nhạc Trì sẽ vì chuyện này mà hận chồng hận, có ngày sẽ trả thù nàng, khiến nàng sống không bằng chết. Tôn Lạc Anh xanh mặt, nàng biết sợ rồi.

"Thải Phương, cho người truyền lễ bộ thượng thư đến đây cho trẫm, NGAY, LẬP, TỨC."

****************

Trong lúc nàng đang hoảng loạn chờ lễ bộ tấn kiến, nhìn thấy bóng dáng Đoàn Nhạc Trì tiến vào từ cửa điện, gai ốc nàng đều nổi lên cả. Còn định tìm chỗ trốn...Chết rồi! Chắc chắn là đến đây tìm nàng tính số!!

"Bệ hạ."

Giọng nói âm trầm đầy sát khí, Tôn Lạc Anh thấy mình sắp không xong rồi. Rõ ràng là hắn đang cực kỳ tức giận.

Được rồi, lời xin lỗi cần thiết thì không phải hèn, làm sai thì phải xin lỗi. Cho dù có là hoàng đế thì cũng phải giữ cái mạng trước đã.

"Đoàn Nhạc Trì, trẫm xin-"

"Người tự ý để Lâm thị lang xuất cung, hắn đã đi đến trễ hạn rồi mà vẫn chưa chịu về. Người xem nếu các cung nhân khác đều học theo hắn thì lục cung trên dưới còn ra thể thống gì nữa? Bệ hạ à, ta đã nói bao nhiêu lần rồi.

Lúc trước thì là Tần Vũ, bị người chiều hư đến không biết tôn ti trên dưới. Bây giờ ngay cả Lâm thị lang bình thường hiền lành đoan chính cũng-"

"Khoan đã!!" - Nàng đưa tay ra hiệu cho hắn dừng lại.



"Vậy...mấy hôm nay ngươi tâm trạng thất thường là vì...chuyện của Lâm thị lang sao?"

Đoàn Nhạc Trì đỡ trán, lắc đầu tỏ vẻ bất lực. Nói như vậy là ngoài chuyện đó ra thì vẫn còn chuyện khác??

"Nếu không thì lại chuyện gì nữa đây? Mấy hôm nay người chỉ ở tẩm cung dưỡng bệnh, còn gây ra được hoạ gì nữa vậy?"

Nàng còn chưa kịp trả lời thì tiếng công công bên ngoài truyền vào: "Lễ bộ thượng thư xin cầu kiếnnnn."

"Xong đời rồi."

****************

Tôn Lạc Anh ngồi ở giữa, mười ngón tay đan lấy nhau, vặn vẹo một hồi lâu. Cũng do Đoàn Nhạc Trì không chịu hồi cung nên nàng không thể nào mở lời được. Mai Thực Văn thấy nữ đế và hoàng phu đều lặng thinh, ông ta thật sự không hiểu Tôn Lạc Anh triệu mình vào cung gấp như vậy làm gì.

"Bệ hạ.Người gọi thần đến đây có phải có gì cần dặn dò?"

Tôn Lạc Anh nuốt khan, đôi mắt lén lút lia đến chỗ Đoàn Nhạc Trì nói dò.

"Lễ bộ, chuyện của ái nữ và con trai của lại bộ thượng thư..."

Mai Thực Văn "A" một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống đầy thành kính.

"Hạ thần đã nhận được phê chuẩn của bệ hạ. Trước tạ ơn bệ hạ tác thành cho đôi uyên ương. Sau vì hạ thần đúng là vui mừng quá mức nên quên mất phải tạ thánh ân, mong bệ hạ tha tội."

Tôn Lạc Anh thấy mình không ổn rồi, sắc mặt Đoàn Nhạc Trì hình như ngày một tối đi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.