Cảm giác có thứ gì đó đột ngột bao trùm lấy mình, Tôn Lạc Anh giật mình kéo theo những cảm xúc xao nhãng về thực tại.
"Ban đêm trời lạnh, sao bệ hạ lại chạy ra ngoài rồi?"
Nàng quay sang nhìn người đang nói kia, là Tác Na Thuy. Hằng đến từ Tây Vực. Không đợi nàng kịp trả lời, hắn ngồi xuống bên cạnh, kéo hai bên áo choàng lại cho nàng. Trong lúc hai người nhìn nhau, ngón tay nghịch ngợm của hắn không biết tốt xấu khẽ chạm lên khoé mắt nàng, thấp giọng thốt lên "Đẹp quá."
Tôn Lạc Anh không thích nhất là ai nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì họ sẽ dễ dàng nhìn ra những đường nét của người ngoại bang trên mặt nàng. Nàng hơi lùi lại, tránh né sự đụng chạm của hắn.
"Bệ hạ, người có đôi mắt rất đẹp. Sao lại không muốn để ta nhìn vậy?"
"...Đừng nhìn nữa."
Tác Na Thuy. Hằng chớp chớp mắt, vờ như nghe không hiểu lời nàng. Hắn đưa mặt lại gần hơn, nghiêng đầu để nàng nhìn vào mắt hắn. Tôn Lạc Anh cảm thấy khó chịu, đưa tay che hai mắt hắn lại, ngăn không cho hắn nhìn nữa.
"Bệ hạ, mẫu thân của người là người Nhã Di Lý sao?"
Tôn Lạc Anh hơi sững người, người biết về thân phận của mẹ nàng hầu như đều đã không còn. Cho dù có là Đoàn Nhạc Trì hay Dung Chỉ cũng chưa chắc đã biết. Vậy mà Tác Na Thuy. Hằng này vừa nhìn đã rõ.
"Ngươi...Làm sao ngươi biết?" - Nàng sững sờ hỏi.
Tác Na Thuy Hằng nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi mắt mình, sau đó đưa tay nàng đến bên miệng, dịu dàng đặt những nụ hôn ấm áp lên các đốt ngón tay trắng bệch.
"Tây Vực bọn ta nổi tiếng là nơi giao thương hàng hóá giữa các nước. Ta từ nhỏ đã theo phụ hoàng làm ăn khắp nơi, gặp qua nhiều người, chỉ cần nhìn một chút là biết." - Hắn ta nhoẻn miệng cười.
"Nhưng bệ hạ, đôi mắt xanh của người quả thật là đẹp nhất trong số những đứa con lai mà ta đã từng gặp."
Từ nhỏ nàng đã bị huynh đệ xa cách, coi đôi mắt của nàng là thứ xui xẻo, là biểu tượng của sự do bẩn di truyền từ mẹ nàng. Cho đến sau này khi trở thành hoàng đế, mọi chuyện cũng không khá hơn là bao. Mặc dù ngoài mặt không còn bị xa lánh nữa nhưng những cung nữ, thái giám trong cung đều sợ phải nhìn thẳng vào mắt nàng. Họ đi đi lại lại trong lúc hầu hạ nàng đều cúi gằm mặt xuống. Vậy nên trừ người mẹ đã mất luôn an ủi nàng ra thì Tác Na Thuy. Hằng là người đầu tiên nói những lời tốt đẹp về đôi mắt nàng. Hắn ta không sợ, ngược lại còn khen chúng xinh đẹp.
Tôn Lạc Anh cảm thấy như có một cây kim đâm trong lòng, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
"Mẫu thân ta là người Nhã Di Lý" - Nàng nhẹ nhàng nói. Dường như đây là lần đầu tiên nàng thốt ra ba chữ "Nhã Di Lý", trước giờ nàng chưa từng nói những chuyện này cho ai cả.
Tác Na Thuy Hằng nghiêng đầu cười, tay vẫn nắm chặt tay nàng, sợ nàng bị lạnh, không dám buông ra.
"Vậy thì nhạc mẫu hẳn là cực kỳ xinh đẹp. Dù sao người đã sinh ra bệ hạ khuynh quốc khuynh thành thế này mà."
Tôn Lạc Anh đã nghe qua rất nhiều câu xua nịnh, nhưng không hiểu sao nàng đối với những lời của y lại không có cảm giác ghét bỏ chút nào. Mà ngược lại hai từ "nhạc mẫu" đó qua tai nàng lại dễ nghe đến thế.
"Dĩ nhiên là xinh đẹp động lòng người. Bà ấy là..."
Những chữ tiếp theo trong miệng Tôn Lạc Anh dường như nghẹn lại, không cách nào nói ra. Dù sao Tác Na Thuy.
Hằng vẫn đang tôn trọng bà, nàng không muốn mang chuyện mẫu thân làm kỹ nữ khoe khoang với người khác.
Nhìn thấy nàng chần chừ, hắn cũng không hỏi thêm. Chỉ nhẹ nhàng xoa tay cho nàng, cái chạm êm ái vừa giống như sưởi ấm, lại vừa như an ủi.
"Ngươi đến từ Tây Vực, nơi đó tự do phóng khoáng, không giống ta, suốt ngày bị nhốt ở trong cung. Tác Na Thuy.
Hằng, ngoài kia có gì vậy? Ngươi kể cho ta đi."
Cứ như vậy, ngồi ở đó thêm một chút nữa, cho tới khi trăng càng lên cao, nàng đã ngủ quên trên vai y lúc nào không hay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]