Cảm giác có thứ gì đó đột ngột bao trùm lấy mình, Tôn Lạc Anh giật mình kéo theo những cảm xúc xao nhãng về thực tại.
"Ban đêm trời lạnh, sao bệ hạ lại chạy ra ngoài rồi?"
Nàng quay sang nhìn người đang nói kia, là Tác Na Thuy. Hằng đến từ Tây Vực. Không đợi nàng kịp trả lời, hắn ngồi xuống bên cạnh, kéo hai bên áo choàng lại cho nàng. Trong lúc hai người nhìn nhau, ngón tay nghịch ngợm của hắn không biết tốt xấu khẽ chạm lên khoé mắt nàng, thấp giọng thốt lên "Đẹp quá."
Tôn Lạc Anh không thích nhất là ai nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì họ sẽ dễ dàng nhìn ra những đường nét của người ngoại bang trên mặt nàng. Nàng hơi lùi lại, tránh né sự đụng chạm của hắn.
"Bệ hạ, người có đôi mắt rất đẹp. Sao lại không muốn để ta nhìn vậy?"
"...Đừng nhìn nữa."
Tác Na Thuy. Hằng chớp chớp mắt, vờ như nghe không hiểu lời nàng. Hắn đưa mặt lại gần hơn, nghiêng đầu để nàng nhìn vào mắt hắn. Tôn Lạc Anh cảm thấy khó chịu, đưa tay che hai mắt hắn lại, ngăn không cho hắn nhìn nữa.
"Bệ hạ, mẫu thân của người là người Nhã Di Lý sao?"
Tôn Lạc Anh hơi sững người, người biết về thân phận của mẹ nàng hầu như đều đã không còn. Cho dù có là Đoàn Nhạc Trì hay Dung Chỉ cũng chưa chắc đã biết. Vậy mà Tác Na Thuy. Hằng này vừa nhìn đã rõ.
"Ngươi...Làm sao ngươi biết?" - Nàng sững sờ hỏi.
Tác Na Thuy Hằng nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3744283/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.