Trong lúc Tôn Lạc Anh đã sắp điên lên, định ra lệnh cấm túc Tần Vũ thì bên ngoài đột ngột im lặng. Tiếp theo là tiếng cửa mở ra, hoá ra Đoàn Nhạc Trì đến rồi, bảo sao Tần Vũ cuối cùng cũng chịu câm miệng.
"Bệ hạ, tìm ra hung thủ rồi. Người chịu khó đến thư phòng một chuyến."
****************
Trên đường đi Tôn Lạc Anh không nói câu nào, Đoàn Nhạc Trì liếc nhìn khuôn mặt đã lấy lại chút huyết khí của nàng.
"Người không hỏi hung thủ là ai sao?"
"Là ai thì cũng đã bắt được rồi, trẫm không vội."
Hung thủ là ai, Tôn Lạc Anh làm sao mà không biết được. Ngược lại nàng còn biết rõ như trong lòng bàn tay.
Nghe hắn hỏi như vậy nàng lại càng chắc chắn hơn. Không uổng công nàng nuốt thứ độc đó vào người, Đoàn Nhạc Trì quả thật làm việc có hiệu quả. Bởi vì Lý Mạnh sớm đã quỳ rạp giữa điện rồi.
Tôn Lạc Anh đi ngang qua hắn, ánh mắt nàng lạnh nhạt không chút cảm xúc. Đến khi ngồi ngay ngắn ở giữa, mọi người đều có mặt đông đủ rồi. Đoàn Nhạc Trì đứng bên cạnh nàng, giọng nói lạnh lùng đầy nọc độc.
"Thứ được Mễ thái y xác minh đã khiến bệ hạ trúng độc là chén chè thanh loan ngũ sắc tối qua. Mà thứ đó là Lý công công đã đích thân mang từ nhà bếp đến. Từ lúc xảy ra chuyện Lý Mạnh cứ lo sợ, hành tung kỳ quặc nên ta đã sớm nảy sinh nghi ngờ. Hôm nay cho người tra xét phòng ngủ của ông ta, quả thật có một gói độc Tịch nhan được giấu kĩ trong hộp đặt phía trên tủ, bên trong chỉ còn một nửa, cho thấy dấu hiệu đã qua sử dụng."
Lý Mạnh dập đầu liên tục, y phục xộc xệch, dáng vẻ lôi thôi, có lẽ là vừa bị đánh cho một trận xong.
"Bệ hạ, bệ hạ. Nô tài không biết, nô tài hoàn toàn không liên quan đến chuyện này. Nô tài không biết vì sao thứ kịch độc đó lại ở trong phòng nô tài. Nô tài có mười cái mạng cũng không dám làm vậy đâu bệ hạ!"
"Hừ, chuyện này bại lộ ra ai mà dám nhận? Uổng cho Lý Mạnh ngươi có phúc hầu hạ bên cạnh bệ hạ mà không biết hưởng. Tang chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn dám chối sao?!" - Dung Chỉ đứng cách đó vài trượng, biểu cảm cũng không khá hơn Đoàn Nhạc Trì là bao.
Tôn Lạc Anh nhìn xuống Lý Mạnh, nàng không nhìn ra hắn có hình dạng con người, chỉ thấy hắn là một cái đuôi, cái đuôi từ Hòà Thân vương phủ từ đầu đã luôn bám chặt lấy nàng không rời, lúc nào cũng muốn nuốt gan uống máu của nàng.
"Ngươi nói ngươi cái gì cũng không biết nhưng trẫm lại thấy cái gì cũng rất dễ hiểu. Ngươi là tổng quản đứng đầu hoàng cung, ngươi nói có người dám vào nơi riêng tư của ngươi để hại ngươi chắc? Hay bản thân ngươi vì biết điều đó nên mới cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất? Ngươi đúng thật là to gan!"
Khi Tôn Lạc Anh đập bàn, hồn phách của Lý Mạnh gần như đã rời đi một nửa. Hắn sợ chết trong tay Hòà Thân vương thì không nói đi, nhưng không ngờ lại chết trong tay nàng chứ gì? Cái gai đâm sâu trong chân nàng giờ cũng nên được rút ra rồi. Để nàng không phải khổ sở ngày ngày giấu giấu giếm giếm nữa.
Lý Mạnh cứ luôn miệng kêu oan, Đoàn Nhạc Trì cho rằng có người đứng sau nhưng lão có chết cũng chối đến cùng. Tôn Lạc Anh sắc mặt không lay chuyển, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một chữ "Trảm" rồi quay lưng đi mất.
****************
Lý Mạnh chết rồi.
Thật sảng khoái làm sao.
Không còn ai kiểm soát, không còn ai cái gì cũng ngăn cản, dòm ngó.
Cảm giác có được một chút tự do khiến nàng khuây khoả không tả được. Tôn Lạc Anh ngồi ở bờ hồ Thoạt Tâm, hai tay ôm gối nghiêng đầu nhìn bầy đom đóm thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt hồ.
Một tên nô tài như Lý Mạnh thì có là bao. Đường vẫn còn dài lắm, nàng không cho phép mình lơ là giây phút nào.
Ngày nào Hòà Thân vương và Thành An vương vẫn còn thì ngày đó vẫn còn lưỡi dao treo trên đầu nàng, chực chờ rơi xuống.
Mỗi lúc chìm đắm trong không gian riêng của mình, Tôn Lạc Anh đều sẽ như người mất hồn, không phân biệt được thực tại. Mà những giây phút yên bình của nàng hầu như đều không mỹ mãn. Tôn Lạc Anh không tìm rắc rối, rắc rối tự tìm đến nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]