Bên trong phủ đệ vốn đã tối om, chỉ có một căn phòng còn sáng đèn, có vẻ là thư phòng của Trần Tử. Khi gia nhân đưa nàng đến đó, hắn cẩn thận mở cửa ra.
“Tướng quân, bệ hạ đến rồi.”
Bên trong có một ông lão đang ngồi, vẻ mặt nghiêm túc lạnh tanh. Tôn Lạc Anh bước vào, ông ta vừa chuẩn bị đứng dậy thì nàng đã ngồi xuống.
“Miễn lễ.”
Đáy mắt Trần Tử hiện lên một vẻ khó nói. Sau đó ông ấy ngồi lại ngay ngắn trên ghế.
“Tạ bệ hạ.”
Tôn Lạc Anh đặt tay lên bàn, đôi mắt lướt qua bản đồ chiến sự trước mặt.
“Lần trước người của trẫm đến gặp ngươi, nghe nói Trần đại tướng quân rất hài lòng về kế sách của trẫm?”
“Đó quả thật là cao kiến. Nhưng thứ cho thần nói thẳng, chỉ với việc như vậy thì không đủ chứng minh người xứng đáng với sự trung thành của hàng vạn binh sĩ.”
Tôn Lạc Anh khẽ nhíu mày, nàng đã đoán được có thể Trần Tử sẽ từ chối, nhưng không ngờ lại thẳng thừng như vậy. Điều này cũng không khỏi khiến nàng có chút tức giận.
“Chuyện khó của Trần đại tướng quân lần này là do trẫm giải vây giúp. Làm sao? Được cứu rồi thì định qua cầu rút ván à?”
Vẻ mặt Trần Tử hiện rõ hai chữ “đắn đo”. Nàng biết đây là một quyết định khó khăn. Mặc dù ăn cháo đá bát không phải cách làm việc của ông ta nhưng để cân nhắc đến chuyện phải đầu quân dưới trướng nàng lại càng khó khăn hơn. Nếu nói bắt binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743254/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.