Đêm trăng rằm, thời điểm thích hợp để trốn đi đâu đó. Vì mỗi trăng rằm đều phải đến dùng bữa sáng hoặc bữa tối với Đoàn Nhạc Trì. Tháng trước đã đến vào buổi sáng thì tháng này đi buổi tối. Lúc ở cùng Đoàn Nhạc Trì, Lý Mạnh thường tỏ ra rụt rè e ngại. Tôn Lạc Anh vừa nhìn đã biết chủ nhân của lão cùng Đoàn Nhạc Trì không thuận thảo gì nhau. Do vậy hôm nay gần đến Nguyệt Phương điện, Tôn Lạc Anh lại giở thói tuỳ tiện.
“Dừng kiệu.”
Bọn kiệu phu tuân lệnh lập tức dừng lại, đám cung nữ ngáp dài ngáp ngắn không chịu chú ý nhìn đường tí nữa đã đụng vào nhau. Lý Mạnh cũng ngơ ra, không biết nàng lại định bày trò gì.
“Bệ, bệ hạ, người sao vậy? Sao đột nhiên lại dừng kiệu?”
Tôn Lạc Anh bước xuống kiệu, phủi phủi tay áo.
“Từ đây đến Nguyệt Phương điện không xa, trăng hôm nay rất đẹp, trẫm sẽ tự mình đến đó. Các ngươi lui về đi.”
Lý Mạnh do dự một hồi, vẻ mặt tràn đầy sự khó xử. Tôn Lạc Anh cứ nghĩ lão sẽ như thường lệ mà than vãn van nài, nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn đến lạ, cứ thế mà dần cúi đầu rời đi. Có vẻ là thật sự sợ phải chạm mặt Đoàn Nhạc Trì.
Nàng ta cũng không để ý nhiều nữa, tranh thủ lúc bóng lưng của họ mờ dần, nàng cũng lẻn vào một góc hoàng cung rồi biến mất, không quên trùm áo choàng đen che kín mặt. Dựa theo trí nhớ mà lần đến những lối đi cũ trong cung, cuối cùng tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743253/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.