Trần Tử là công thần, cánh tay đắc lực của tiên đế, tiên đế có anh minh đến đâu cũng là thiên tử, tính tình độc đoán đa nghi. Đối với một trung thần như Trần Tử ông ta vẫn luôn nghi ngờ phòng bị. Bởi vì công trạng của Trần Tử quá lớn, lớn đến mức tiên đế nghĩ rằng bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không thưởng đủ. Sợ hắn ỷ công sinh kiêu, có lòng bất chính. Nhờ công của Trần Tử dẹp loạn biên cương, bình định nước nhà, Thiên Triều Đại Quốc đã đứng vững ở hàng ngũ chí tôn trong thiên hạ. Cái gai trong mắt tiên đế là Trần Tử cũng đã đến lúc được nhổ ra. Năm thứ hai sau khi Thiên quốc thái bình, tiên đế lấy lý do dùng danh Trần đại tướng quân trấn áp mưu đồ xâm phạm vào điểm yếu Thiên quốc của các nước lân cận, đày ông ấy đến Nam cương. Cũng từ lúc này, địa vị của quan võ trong triều không còn như trước nữa.
Nam cương vốn khô cằn, thời tiết lại nóng ẩm quanh năm, khó mà trồng được lương thực. Chính vì vậy mà các ngôi làng ở khu vực này nghèo đói khó khăn, quan lại triều đình cũng không buồn để mắt đến. Thiên hạ thái bình đã lâu, lâu đến mức các lão đại thần đều quên mất biên giới Nam cương là nơi hoàn hảo để xâm lược.
Vì để tránh sự nghi ngờ của Văn Kiệt Tuân và Mã Lang Thương, Tôn Lạc Anh đã đưa ra điều kiện cho Trần Tử phải tự lo liệu lấy một nửa lương thực còn lại. Trồng thứ gì đó ăn được ở Nam cương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743252/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.