Khi Lâm Trạch Vu được đưa đến, y cung kính hành lễ với nàng, không dám ngước mặt lên. Tôn Lạc Anh nhìn hắn dáng vẻ gầy ốm khiến người ta không nhịn được thương xót.
“Sau này không cần hành đại lễ, ngồi đi.”
Khi Lâm Trạch Vu từ từ ngồi xuống, Tôn Lạc Anh lặng lẽ quan sát. Người này không đến nỗi gọi là khí chất bất phàm nhưng mài dày mắt sáng, tóc búi lên cao, y phục màu nhạt không làm người khác chói mắt, vừa nhìn là biết người có học thức. Nàng phất tay ra hiệu cho Lý Mạnh rời đi nhưng ông ta không hiểu, tưởng nàng kêu nên bèn nhích tới một chút.
“Bảo ngươi cút đi, không phải đến gần đây.”
Lý Mạnh hơi khựng lại, hắn ta luôn đi theo sát nữ đế, đề phòng nàng có biểu hiện gì khác thường sẽ lập tức báo cho chủ nhân của mình. Tôn Lạc Anh nhìn thấy sự chần chừ trên mặt hắn, khó chịu nói:
“Trẫm muốn cùng Lâm thị lang nói chuyện một chút.”
Lý Mạnh cười gượng, tay run run đáp.
“Bệ hạ, nô tài phải luôn túc trực bên bệ hạ để đề phòng bất trắc. Cái đó…bệ hạ muốn nói gì thì cứ nói, không cần để ý đến nô tài, cứ xem nô tài là con chó con mèo cũng được.”
Đây là lời lẽ nô tài nên nói với chủ nhân của mình à? Tôn Lạc Anh không cảm thấy mình có chút tôn nghiêm của nữ đế gì cả, đến một thái giám còn muốn quản nàng. Đây cái gì mà làm vua? Làm trò hề cho người ta thì có. Tôn Lạc Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743248/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.