Đối mặt với lời nói của Tôn Lạc Anh, Trần Tử và Văn Kiệt Tuân hai người mỗi một biểu cảm khác nhau. Tuy rằng ban đầu đều to mắt ngạc nhiên nhưng Trần đại tướng quân dường như hơi ngơ ra trước, không ngờ nữ đế trước giờ vốn nghe không hiểu quốc sự giờ lại đột nhiên anh minh đến vậy. Văn thái sư bên này đầu nóng hừng hực, Tôn Lạc Anh vậy mà lại công khai chống đối ông ta trên triều. Nhìn dáng vẻ sắp điên lên của lão, trông như đã lên sẵn kế hoạch diệt trừ nàng rồi.
Mã thừa tướng tiến đến, hai tay chấp vào nhau, cúi đầu cung kính. Khi ông ta hỏi nàng, đôi mắt xếch lộ ra như chim ưng săn mồi, giọng điệu thăm dò.
“Bệ hạ, thánh chỉ như lệnh trời, đã ban không thể thu lại. Xin bệ hạ nghĩ kĩ hơn. Đưa ra quyết định như vậy, vi thần cả gan hỏi, bệ hạ nghĩ sao về chuyện này?”
Tôn Lạc Anh lười biếng thu tay về, nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong mắt không hề có chút quan tâm nào.
Nàng ta nhìn lên trần nhà, giọng điệu kéo dài hời hợt.
“Biên giới Nam cương gì gì đó trẫm không cần biết. Trẫm từ nhỏ đã ở sâu trong hoàng cung không hiểu địa hình. Tuy nhiên, trước mặt Mao sơn là Thượng Huân hồ, chỗ này là nơi trước kia phụ hoàng yêu thích. Trẫm mang danh là hiếu nữ, không thể để xảy ra chuyện được.”
Nàng ấy nhìn sang Trần Tử, tròng mắt xanh không chút rung động.
“Vậy nên cứ làm theo ý Trần đại tướng quân. Còn về quân lương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743247/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.