Buổi sáng, Tôn Lạc Anh mở mắt ra, bên cạnh trống rỗng. Có lẽ Tản Điền ra ngoài rồi. Nàng lười biếng cuộn mình trên giường, tay gác lên trán mà nghĩ.
Đã tròn một ngày từ lúc trùng sinh, Tôn Lạc Anh coi như nắm bắt được một chút tình hình hiện tại. Tiền triều quan võ quan văn tranh đấu không ngừng. Hậu cung hoàng phu thì lạnh nhạt, tản phu gián điệp, lễ phu…có lẽ cũng là gián điệp nốt, lại còn là tên gián điệp kiếp trước đã độc chết mình.
Nàng lăn qua lăn lại một hồi, không nhớ rõ đã trúng độc khi nào. Không biết loại độc hắn dùng là từ từ mà chết hay lập tức có công hiệu. Nếu không biết được thì làm sao mà tránh. Nhưng theo thời gian mà lần thì lúc này Tôn Lạc Anh đăng cơ chưa lâu, nếu Tần Vũ có giở trò thì cũng không đáng ngại.
Hoà Thân vương kia lại công khai đưa nam sủng đến trước mặt nàng, có lẽ hắn cũng không hề kiêng kỵ điều gì. Ngược lại trong số các hoàng thân quốc thích thì hắn là kẻ tham vọng nhất, luôn cho rằng bản thân thích hợp làm hoàng đế hơn.
“Thời buổi loạn lạc gì mà đến đại thần còn muốn tranh quyền với hoàng gia…”
Hôm qua là ngày rằm, đã đến ăn cơm với Đoàn Nhạc Trì rồi. Hôm nay không cần đến nữa.
...****************...
Thượng triều hôm nay Trần đại tướng quân và Văn thái sư vẫn cãi nhau trên điện. Tôn Lạc Anh chống cằm nhìn họ, thỉnh thoảng ngáp một hơi.
“Bệ hạ! Thật sự không thể xem thường bọn giặc ngoại bang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-thu-tinh-yeu-khon-kiep-cua-nguoi-cut-di-/3743246/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.