Trần Tiểu Mễ phát đạt nhanh như vậy, trong thôn có rất nhiều suy đoán, nhiều nhất là Trần Tiểu Mễ kiếm được bảo vật trong núi.
Cái suy đoán này cũng truyền tới tai Trần lão thái thái, làm lão thái thái động tâm.
"Nếu Trần Tiểu Mễ có thể tìm được bảo vật trong núi, có phải những người khác cũng có thể hay không a!" Lúc ăn cơm lão thái thái bỗng nhiên nhắc đến.
Trần Thủ Tín cả kinh, nhị đệ chết ở trong núi, lão thái thái ngàn vạn lần đừng chủ ý đánh lên người mình a! "Nương a! Núi này sâu như vậy sao có thể dễ đi, cái tên Trần Tiểu Mễ kia, chính là quái thai, mấy cái hán tử cũng đánh không lại ý."
Trần lão thái thái không cho là đúng nói: "Bất quá cũng chỉ là một song nhi."
"Nương a! Nếu như có bảo vật, phỏng chừng cũng rơi vào tay Trần Tiểu Mễ từ sớm." Trần lão tam cũng không bình tĩnh.
Trần lão tam cùng Trần lão đại không đi cũng đường, nhưng với việc vào núi lại nhất trí với nhau.
"Nói không chừng có thứ còn sót lại."
Trần lão gia tử nghe lão thái thái nói, cũng có chút khó chịu, "Ngươi đủ rồi, lão nhị đã chết, còn chưa vừa lòng sao?"
Đối với cái chết của con thứ hai, trong lòng vẫn lão gia tử có chút áy náy, bất quá cũng chỉ là một chút áy náy mà thôi, lúc trước để lão nhị vào rừng sâu, ông cũng đồng ý.
Lão thái thái thấy lão gia tử phát hỏa, có chút chột dạ, thành kiến đối với Trần Tiểu Mễ lại sâu thêm phần.
Lão thái thái âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-quay-ban-qua-vat-xuyen-den-co-dai/2846029/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.