Trần gia.
Trương Nguyệt Hồng nhìn từng đôi bao tay, có chút lo lắng nói: "Rõ ràng là thứ tốt như vậy, sao lại bán không được chứ."
Trần Thủ Tín ở chợ nhìn thấy Trần Tiểu Mễ bán bao tay kiếm tiền, chợ cũng không thèm dạo liền trực tiếp đến chỗ bán lông thú mua lông hồ ly, lúc ấy có mấy người cũng muốn mua lông hồ ly, mấy người liền giằng co thành một đoàn.
Giá gốc của lông hồ ly là năm lượng bạc, Trần Thủ Tín lại tiêu bảy lượng bạc mới mua được lông hồ ly từ cửa hàng.
Vốn dĩ Trần Thủ Tín còn cho rằng, một tấm lông hồ ly lớn như vậy, cũng làm được hơn mười đôi bao tay, có thể kiếm lời mười đến hai mươi lượng. Nào biết rằng, căn bản không có ai mua, rõ ràng lúc trước có mấy công tử nhà giàu sản khoái tiêu hai lượng bạc để mua bao tay.
Lúc ấy, còn có người đưa ra giá ba lượng bạc muốn Trần Tiểu Mễ bán bao tay cho hắn.
Hiện tại cho dù gã bán một lượng bạc cũng không có ai mua, gã khuyên mãi bán hai đôi một lượng mới bán được hai đôi.
Trần Thủ Tín cắn chặt răng, nói: "Tiểu tử thúi này đã hại ta."
Trần Cảnh mang bao tay, lại rất cao hứng, Trần Thủ Tín bán bao tay bán không được, vừa vặn Trần Cảnh có thể tự mình mang, cũng có được chút nổi bật ở trường. Nhiều học sinh trên trấn rất có tiền, bất quá, người có gia cảnh không tốt càng nhiều hơn.
Trương Nguyệt Hồng liếc mắt nhìn Trần Cảnh một cái, "Mấy người cùng trường với ngươi sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-quay-ban-qua-vat-xuyen-den-co-dai/2846031/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.