Trận tuyết đầu đông tới vô thanh vô thức. Sau khi tuyết rơi, Lục Lâm liền không cho Trần Tiểu Mễ đi săn thú nữa, trước kia Trần Tiểu Mễ cần lao cũng là do cuộc sống bức bách, bây giờ đã năm một khoản tám mươi lượng trong tay, Trần Tiểu Mễ cảm thấy từ giờ trở đi y chỉ cần ăn no chờ chết cũng đủ rồi, nghĩ vậy liền có chút lười biếng. "Giường đất này thật là một thứ tốt a!" Trần Tiểu Mễ ôm chăn, ở trên giường lăn qua lăn lại. Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, có chút hoài nghi hành vi này của Trần Tiểu Mễ là học từ Tiểu Mạch, Tiểu Mạch rất thích bọc chăn lăn trên giường đất. Trần Tiểu Mễ có chút say mê ôm chăn cọ cọ, chăn là chăn mới, Trần Tiểu Mễ vẫn luôn cảm thấy chăn có một cổ hương vị rất dễ chịu. Trước kia tuyết rơi, cho dù mặc nhiều quần áo, cũng vẫn cảm thấy lạnh, năm ngoái y còn rất lo lắng, đệ đệ sẽ sinh bệnh, nhưng năm nay lại không cần nhọc lòng. Trần Tiểu Mễ chưa bao giờ biết, nguyên lai mùa đông cũng có thể trôi qua thoải mái như thế. Lục Lâm đẩy cửa sổ ra, nhìn tuyết phủ bên ngoài, thì thào nói: "Này tuyết hạ thật lớn a!" Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Cái này cũng không tính là quá lớn, mười mấy năm trước, có một năm tuyết rơi đặc biệt nhiều, còn đông chết mấy người. Năm nay, rất nhiều nhà đã có giường đất, thiết nghĩ hẳn là sẽ tốt hơn một chút." Vào đông, cũng không có chuyện gì làm, mỗi người đều ủ ở trong nhà, nếu như có nắng lên, sẽ có tốp năm tốp ba thôn dân tụ lại nói chuyện phiếm. Trần Tiểu Mễ không có gì để nói với thôn dân, mọi năm chí có ba huynh đệ Trần gia cũng nhau trôi qua mùa đông, Tiểu Mạch dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, Tiểu Thái cũng tương đối hướng nội, tuy rằng cảm tình của ba huynh đệ rất tốt, nhưng cũng có rất ít lời để nói với nhau. Năm nay nhiều thêm một Lục Lâm, làm Trần Tiểu Mễ có một loại cảm giác khác biệt. Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Rượu khoai lang đỏ kia, hẳn là sắp được rồi." Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Thật sự có thể nhưỡng ra rượu sao?" Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Đi mở một vò sẽ biết." Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Cũng đúng." "Nếu như rượu nhưỡng không tồi thì có thể bán đi một ít." Lục Lâm nói. Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Vậy phải thật sự chế ra rượu mới được a!" Trần Tiểu Mễ nghĩ thầm: Cái tên Lục Lâm này ham ăn biếng làm, đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, thật sự là ủ được rượu sao? Chỉ sợ là không được. Lục Lâm nhìn thần sắc trên mặt Trần Tiểu Mễ, có chút dở khóc dở cười, "Đi xem sẽ biết......" Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói, có chút đứng ngồi không yên, hai người một trước một sau đi vào hầm. Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm mở một vò rượu, mùi rượu cũng không tệ lắm, bất quá, có hai đàn nhưỡng hỏng, ngửi có mùi chua. Lục Lâm đánh giá vò rượu hư, có thể dùng làm dấm, như vậy, cũng là tái sử dụng phế phẩm. "Rượu này hẳn là có thể bán, bất quá, chỉ sợ là sẽ rẻ một chút." Trần Tiểu Mễ nói. Lục Lâm cười cười, nói: "Có thể bán được là được rồi." Chưởng quầy Hồng Vận tửu lâu, vẫn luôn la hét ầm ĩ là rượu không đủ, bán rượu này cho hắn, hắn hẳn là sẽ nhận. Trần Tiểu Mễ nghiêng nghiêng đầu, nói: "Lần này cho đưa rượu qua cho hắn thuận tiện mang theo mấy đàn rượu khoai lang đỏ qua đi." "Qua mấy ngày nữa, nếu thời tiết tốt liền đi một chuyến đi." Lục Lâm nói. Tuyết rơi, đường rất khó đi, sau khi tuyết tan, đường đi lại có chút lầy lội, nếu qua mấy ngày nữa thời tiết không tồi thì hẳn là có thể đi. Mỗi ngày nhàn rỗi, cũng quá nhàm chán. Vài ngày sau. Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đem rượu khoai lang đỏ dọn lên xe la, để Trần Tiểu Thái, Tiểu Mạch ở lại giữ nhà. Trước khi rời đi, Trần Tiểu Mạch trông mong nhìn Trần Tiểu Mễ, trước kia đã từng đi vào thành một lần, Tiểu Mạch liền có vài phần khát vọng với thành trấn, biết Trần Tiểu Mễ muốn vào thành, liền la hét ầm ĩ cũng muốn đi. Trần Tiểu Mễ hứa Trần Tiểu Mạch, sẽ mang đồ ăn ngon về cho nó, Tiểu Mạch liền thỏa hiệp. Trần Tiểu Mễ trống ở trong xe la, gặm que cay. Thời điểm mới vừa mua xe la, Trần Tiểu Mễ đối xe la phi thường tò mò, mỗi lần ra cửa, đều phải đánh xe la, qua một khoảng thời gian, Trần Tiểu Mễ liền mất đi hứng đánh xe la, càng thích lười nhác ở trong xe, người đánh xe liền biến thành Lục Lâm. Trong khoảng thời gian này, Lục Lâm đang lặng lẽ dọn dẹp các thứ trong quầy bán quà vặt. Nước khoáng trong quầy bán quà vặt ở chỗ này không có chút giá trị nào, Lục Lâm dùng hết nước rồi liền lén thiêu hủy bình nước khoáng. Trần Tiểu Mễ phi thường nhiệt tâm cấp Lục Lâm chia sẻ một bộ phận rửa sạch nhiệm vụ, quầy bán quà vặt bên trong không ít đồ ăn vặt, đều cấp Trần Tiểu Mễ ăn luôn. Cái que cay này là thứ yêu thích gần đây của Trần Tiểu Mễ, ăn bao thứ nhất liền không ngừng miệng được. Lúc ở nhà, Lục Lâm sợ bị Tiểu Thái, Tiểu Mạch phát hiện, vẫn luôn không cho y ăn, chỉ khi hai người vào núi hoặc là ra cửa mới lấy một chút cho y ăn. "Lại cho ta một bao đi." Trần Tiểu Mễ ăn xong rồi, ló đầu ra nói với Lục Lâm đang đánh xe. Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ một cái, nói: "Hết rồi, que cay đều đã ăn xong rồi." Trần Tiểu Mễ có chút buồn bực nói: "Sao lại hết rồi?" Lục Lâm bất đắc dĩ giải thích nói: "Vốn dĩ không có nhiều lắm, hơn nữa, cái này là thực phẩm rác rưởi, rất nhiều cha mẹ không cho tiểu hài tử của mình ăn......" Hắn chỉ là buôn bán nhỏ, không thể lấy quá nhiều hàng hóa, lại nói, que cay trong quầy bán quà vặt cũng không ít, nhưng là bị Trần Tiểu Mễ ăn sạch. Nghĩ đến sau này không có que cay ăn, Trần Tiểu Mễ liền có chút mất mát, bất quá, rất nhanh đã phấn chấn lên, "Còn thứ khác hay không, ví dụ như chocolate, còn có cái moi moi đường gì gì đó." Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Cũng không phải là thực phẩm khỏe mạnh gì, không nên ăn quá nhiều." Trần Tiểu Mễ không cho là đúng nói: "Nào có chú ý nhiều như vậy, có ăn là đã tốt lắm rồi, người ở chỗ các ngươi thật là kỳ quái, có ăn, còn kén cá chọn canh, thật là khó mà lý giải được." Lục Lâm: "......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]