Chương trước
Chương sau
Trong không gian không có phân biệt ngày đêm, trong không gian luôn luôn sáng ngời, cho nên nghỉ nghỉ ngơi trong không gian, trên giường lớn khắc hoa luôn giăng màn che thật dày.
Lúc này, không gian im ắng, mọi người trong viện đều đang nằm mộng đẹp, linh khí trong không gian dường như tốt cho việc nghỉ ngơi, mọi người đều ngủ rất sâu.
Phi Phi buồn tiểu tỉnh dậy, từ lúc hơn ba tuổi nó đã ngủ một mình, vén lên lớp màn che thật dày, thằng nhỏ nâng chân bay ra ngoài. Trong không gian cũng có đầy đủ các thiết bị vệ sinh, chẳng qua vật bài tiết sẽ được xử lý trực tiếp bằng trận pháp. Nước dùng nấu cơm trong này cũng được lấy từ trận pháp, Thước Nhạc vào những lúc rảnh dỗi sẽ nghiên cứu mấy thiết thực cho cuộc sống này. Như vậy, làm gì trong không gian cũng hoàn toàn không ô nhiễm.
Phi Phi giải quyết xong vấn đề nhỏ của mình, xoa xoa mắt, hơi tỉnh ngủ, nhìn thấy bên ngoài vẫn sáng tỏ, mặc dù vẫn hơi buồn ngủ, tuy nhiên không thích ngủ một mình đâu, hay tìm ba ba thôi. Than thở hai tiếng, bay nhẹ ra ngoài.
Mấy anh em ở cùng một chỗ, Phi Phi bay một vòng, mọi người đều ngủ rất sâu, không đi quấy rầy. Cửa lớn phòng ngủ không đóng, nơi này ôn hòa, lại không có người lạ, tất nhiên không cần đóng cửa. Thằng bé thuận lợi bay đến chỗ của hai người cha.
Lúc trước Thước Nhạc Khúc Phàm xây nhà cũng không quá chú ý, xây phòng hơi rộng, ai bảo cây cối trong này lại cao lớn như vậy, thành ra trong phòng cũng cần nhiều vật ngăn cách thành vài gian. Hai người họ ở gian phía đông, Phi Phi có thật lập tức đến chỗ họ, thấy hai ba ba đang nằm trên giường, xấu hổ đỏ mặt. Hai người cũng không mặc quần áo gì, ba ba còn nằm trong ngực lão ba nữa chứ. Phi Phi đang nghĩ có nên ngủ với họ không, đột nhiên thấy Miu Miu đang nằm trong nôi của nó, mở to mắt nhìn nó.
Phi Phi rất thích em trai nhu thuận này, tuy nhiên, giờ nó vẫn còn nhỏ lắm, không biết chăm em thế nào, điều duy nhất có thể làm là chơi cùng em trai. Nhãn châu của thằng bé kia xoay động, xoa xoa tay đưa lên miệng hà hơi một chái, bay đến, kéo tay em trai bay lên. Hai đứa nhẹ nhàng bay ra bên ngoài.
Hai người Khúc Phàm với Thước Nhạc vốn ngủ muộn, tính đến giờ còn chưa được một tiếng, lại nói, trong không gian rất an toàn, hai người hoàn toàn thả lỏng, không cảnh giác gì. Phi Phi mang theo Miu Miu bay lên, không động tới đồ vật nào, yên lặng không một tiếng động bay đi.
Phi Phi kia không mấy khi có cơ hội mang em trai đi chơi một mình, giờ giống như trộm được bảo bối vậy, vui mừng hỡn hở hiến vật quý lên. Đưa Miu Miu tới căn cứ bí mật trong rừng trúc bên hồ nước, đặt Miu Miu trên khối châu bảo nó chọn trong trung tâm giao dịch lần trước, “Miu Miu, đây là anh chọn đó. Ba ba nói trong này có ngọc rất tốt.” Phi Phi nói xong, lại chạy đến dưới một khối len dạ, tìm a tìm, lấy ra một chiếc hộp gỗ, bay đến bên cạnh Miu Miu, mở ra, “Nhìn nè, đây là cung, anh Quả Quả làm cho anh đó, đẹp đúng không.” Hai mắt tỏa sáng lấp lánh, ‘Chờ khi em lớn nha, anh sẽ cho em mượn chơi.” Nói xong lại lấy từ trong đó ra một cái lọ hình ngôi sao, bên trong là trân châu long nhãn, màu bạch, kim ngân, hồng lam, “Đây đều là trân châu do anh Kỳ Kỳ tìm được từ trai trong sông đó, ừm, còn có dưới biển nữa, rất đẹp đúng không. Ừm, chờ em lớn thêm chút nữa, cũng bảo anh Kỳ Kỳ tìm cho em một ít, anh Kỳ Kỳ có thể thở dưới nước nên tìm mấy thứ này dễ lắm.”
“A—A—” Miu Miu thấy trân châu vươn tay cầm, giống như nhất định phải nắm được.
Phi phi nhìn Miu Miu, chọn từ trong đó viên trân châu lớn nhất màu lam đậm gần như màu đen, phát ra ánh sáng đỏ dịu nhẹ, hơi không nỡ nhưng vẫn hào phóng đặt vào tay Miu Miu. Bàn tay thẳng bé quá nhỏ, khó khăn cầm lấy, lắc lắc tay cầm thật chặt, hiển nhiên rất thích.
Phi Phi nhìn trong hòm, bên trong còn có gì chơi hay nữa không nhỉ?, nghĩ nghĩ, “Miu Miu, những bảo bối khác đặt trong phòng. Hôm nào mang cho em xem nữa nha. Chúng ta đến chuồng vịt chơi đi, chơi vui lắm, chúng ta có thể bắt chúng xuống nước bơi lội.” Nói xong, nắm bàn tay nhỏ bé của em trai, bay về phía chuồng vịt.
Khúc Phàm hiện tại ngủ rất ít, nghỉ ngơi hơn một tiếng đã khiến tinh thần hắn dồi dào, mở mắt nhìn khuôn mặt ngủ say vô cùng thân thuộc của Thước Nhạc, mỉm cười hôn lên trán vợ. Nhớ tới ước hẹn ba năm với Thước Nhạc trên thảo nguyên, Khúc Phàm nằm đó suy nghĩ kế hoạch của mình. Hắn cùng Thước Nhạc chưa chuẩn bị lánh đời, bọn nhỏ nên sinh hoạt trong xã hội, do vậy, bọn họ muốn cuộc sống thư thái, vì thế cần gây dựng thế lực của mình. Ừm, nên bồi dưỡng một đồ đệ, lần này sẽ chọn mấy người trong Cục Đặc vụ, không vì muốn khống chế gì cả, chỉ vì cuộc sống tùy ý.
Đang suy nghĩ, Khúc Phàm đột nhiên ngạc nhiên, sao không cảm giác được hơi thở của Miu Miu, bật dậy, vén màn giường lên, thấy chiếc nôi trống không.
Dùng thần thức quét khắp viện, ừm—cũng không thấy Phi Phi.
Khúc Phàm nghĩ đến sức mê hoặc của con trai út, tìm được người gây họa rồi.
“Sao vậy?” Thước Nhạc mơ mơ màng màng nhìn Khúc Phàm đang mặc quần áo.
“Miu Miu có thể đã bị Phi Phi ôm ra ngoài rồi, anh đi tìm.” Khúc Phàm không chút sốt ruột, trên người đứa nhỏ có không ít bùa hộ mệnh, quần áo trên người đều có tác dụng đặc biệt. Lại nói, trong không gian này, bọn họ đã được bảo vệ, nếu đứa nhỏ gặp nguy hiểm, Thước Nhạc sẽ được cảnh báo.
“Phi Phi-Miu Miu.” Thần thức Thước Nhạc lướt nhanh, “Hai đứa nó ở bên bờ sông, cưỡi Đại Bạch chơi trong nước đó, thằng nhóc thối Phi Phi kia, mới đây thôi còn thích để mông trần mà cưỡi, hiện tại để em trai nó cưỡi rồi.” Cậu cũng ngồi dậy. Thật ra cậu có thể lập tức di chuyển bọn nhỏ về, nhưng nói không chừng lại dọa chúng, vẫn nên đi đón chúng về thì hơn.
“Em ngủ đi, anh đi mang hai đứa về.” Ngăn Thước Nhạc xuống giường, tự đi ra ngoài.
Thước Nhạc yên tâm nằm xuống, cơ thể hơi bủn rủn, nhưng lại không ngủ được, nhìn đình màn, chờ bọn nhỏ trở về.
Khúc Phàm còn chưa tới bờ sông đã thấy Phi Phi mang Miu Miu bay cạnh sông, trong tay còn cầm một con cá.
“Phi Phi—-” Khúc Phàm kêu tên con trai từ xa.
Phi Phi quay lại thấy lão ba, cả kinh, cá trên tay rơi, Miu Miu cũng rơi luôn.
Khúc Phàm không ngờ Phi Phi lại bị dọa, thằng nhóc này ngày thường rất lớn mật cơ mà. Thấy Miu Miu rơi xuống, Khúc Phàm dùng hết công lực vượt qua khoảng cách trăm mét, nhưng khi duỗi tay ra, Miu Miu đâu còn nữa.
Thước Nhạc đang suy nghĩ hôm nay mọi người nhìn thấy động vật nào, hôm nay vẫn để Khúc Phàm dẫn họ tới nơi động vật tụ tập, như vậy có thể thấy nhiều hơn. Đang nghĩ, chợt thấy cơ thể trầm xuống, sau đó thấy một đôi mắt to đen láy.
Miu Miu đang sững sờ ngồi đó, nó dường như không biết vì sao lại đến bên người ba ba. Tình huống bất ngờ khiến nó hoang mang, nghẹn ngào khóc.
Nhanh chóng ôm lấy bảo bối, “Miu Miu ngoan nha, không khóc không khóc, không sợ, không sợ, vuốt vuốt lông—-” Thước Nhạc thấy vậy đã biết thằng nhỏ bị dọa. Cậu cũng không hiểu ra sao, dùng thần thức dò sét phía Khúc Phàm, thấy Khúc Phàm sửng sốt ở đó, nhanh chóng truyền âm bảo hắn về.
“Ngoan nha, không khóc.”
Khúc Phàm vác Phi Phi bay nhanh về, “Sao lại thế? Em dịch chuyển Miu Miu về sao?”
“Không phải, em còn muốn hỏi anh mà.” Miu Miu ngừng khóc, dựa vào người cậu, mở to mắt nhìn hai người. Thước Nhạc vuốt tóc Miu Miu, vuốt từ đầu nó đi xuống, ngưng tụ chút linh khí trên tay, từ từ rót vào thân thể đứa nhỏ. Miu Miu thoải mái cọ cọ, hoàn toàn bình tĩnh lại.
Khúc Phàm nhìn Miu Miu từ trên xuống dưới, không có thương tổn nào. “Sẽ không phải là năng lực của Miu Miu chứ.” Nói xong, buông Phi Phi xuống. Thằng nhóc này biết đã gây rắc dối nên rất thành thật.
“Có thể không? Tình huống Tiếu Tiếu rất khác biệt, Kỳ Kỳ với Phi Phi cũng đều hơn một tuổi mới có dị năng mà. Miu Miu sao lại có sớm như vậy?”
“Có thể vừa rồi là bản năng của con đi. Nếu không không có cách giải thích.”
Thước Nhạc thấy Miu Miu đã an ổn lại, thở dài. Miu Miu còn nhỏ như vậy, không thể diễn đạt, muốn chứng minh dị năng của Miu Miu hơi khó, vẫn nên chờ thêm vậy. Tuy nhiên, tình huống hôm nay cho thấy, dị năng của Miu Miu không chừng là thuấn di hoặc có liên quan đến dị năng hệ không gian đi.
Quay đầu nhìn Phi Phi, “Phi Phi, sao con không nói với ba tiếng nào đã mang em đi, ba ba rất lo đó.”
Phi Phi cẩn thận nhìn lão ba một cái, sau đó quyệt miệng nói, “Ba ba đang ngủ, Phi Phi muốn chơi với em mà.”
Thước Nhạc khẽ lắc đầu, “Về sau không được như vậy nữa, em còn nhỏ như vậy chưa thể bay với con, chờ em lớn lên, Phi Phi lại mang em bay nhé, Phi Phi là anh trai tốt mà nhỉ?”
Thằng nhóc kia ngẩng đầu lên, “Phi Phi là anh trai tốt nhất, chờ em lớn lên lại mang em bay.” Kỳ thật Phi Phi vui vẻ như vậy là bởi vì nó chỉ có thể mang theo người hoặc đồ vật nhẹ hơn mình bay lên mà thôi, cho nên trong nhà cũng chỉ có Miu Miu có thể bay với nó.
“Vậy giờ Phi Phi cùng em nhé?”
“Được.” Phi Phi nghe lời gật đầu.
Thước Nhạc để hai con lên giường, thấy Phi Phi nhẹ nhàng dỗ Miu Miu, hai đứa không lâu sau đã ngủ say. Phi Phi này tuy rằng không nên mang theo em trai nhỏ như vậy bay lên, nhưng mục đích của nó là tốt, cậu cùng Khúc Phàm vốn không trông coi con tốt thì cũng không thể nói gì nó. Tuy nhiên, tính tình không sợ trời không sợ đất này của Phi Phi cũng không tốt, hiện tại ai cũng không trông được nó, cũng chỉ nghe lời lão ba nó một chút thôi.
Khúc Phàm biết Thước Nhạc nghĩ gì, “Quay về anh sẽ dạy nó luyện công, thằng nhóc này rất thừa năng lượng.”
“Bỏ đi, chúng ta về lại nghiên cứu tiếp, em chỉ sợ nó học xong lại càng nghịch.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, em nằm với bọn nhỏ, còn hai giờ nữa là sáng rồi, anh cũng đi nghỉ, hôm nay còn phải chơi cả ngày nữa đó. Cách chúng ta không xa là khu động vật tụ tập, có thể thấy rất nhiều động vậy, bọn nhỏ chắc chơi xong cũng không muốn đi nữa đâu.”
“Tốt nhất là như vậy. Hai ngày nữa Quả Quả nghĩ hè, chúng ta qua đó đi, em nhớ con lắm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.