Cả nhà ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh hùng vĩ trước mắt, trầm trồ không dứt, trên sông, ngựa vằn, voi tụ thành đàn, báo, sói rình trộm bên cạnh, cá sấu trong sông thường xuyên trồi lên khỏi mặt nước, thời khắc hoàng hôn, động vật hoang dại tràn ngập khắp bờ sông.
Bọn họ đến bờ sông đã được hơn hai tiếng, xem cảnh đàn sư tử vồ mồi, lại nhìn thấy rất nhiều động vật có vú, thực sự rất hùng vĩ.
“Kỳ tích của thiên nhiên.” Khúc ba cảm thán.
Bọn họ ngồi phía sau trầm mặc, vừa rồi nhìn thấy cảnh đàn sư tử săn bắt khiến bọn nó rất rung động, nhược nhục cường thực* của thiên nhiên đã dạy bọn nó một bài học.
*nhược nhục cường thực: nghĩa đen “yếu làm thịt, mạnh ăn”, tương tự như mạnh được yếu thua nhưng có vẻ hoang dại hơn, khốc liệt hơn
Thước Nhạc ôm Miu Miu trong lòng, xoa xoa tóc Phi Phi, “Trời cũng tối, chúng ta về thôi.”
Khúc Phàm nhíu mày, “Các con có muốn động vật gì nữa không? Lão ba bắt cho các con.”
Thước Nhạc nhẹ liếc hắn, hôm nay bọn nhỏ quên vui đến mức quên cả chuyện này.
Vốn tưởng mấy đứa nhỏ sẽ rất vui vẻ, lại không ngờ rằng, bọn nhỏ lập tức trầm mặc hơn nữa, Kỳ Kỳ đặt kính viễn vọng trong tay xuống, “Ba ba, lão ba, vẫn để nhóm động vật này sống trên thảo nguyên đi. Những động vật trong không gian quá an nhàn, giống như chúng nó mới là tự nhiên.”
“Đúng vậy, lão thúc, hươu cao cổ trong không gian có thể vì không có thiên địch mà trở nên béo béo không a.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mang-theo-khong-gian-di-tu-hanh/757162/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.